Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 7

Hãy viết bài văn về mẹ trong tâm trí em

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

“Ở phương trời xa con viết vài hàng chữ

Gửi chút lòng người con nhỏ xa quê

Mượn cây viết thêm đôi tờ giấy trắng

Trải niềm riêng thương nhớ mẹ quê nhà…..”

(Thơ: Trần Nhất Linh)

Màn đêm dần buông, không gian tĩnh mịch, từng góc phố, từng con đường đã chìm sâu trong giấc ngủ, ngoài kia những làn gió nhẹ của Sài Thành vẫn vi vu cất lên những bản nhạc sầu thê thảm, vô tình đã gieo cho con một nỗi buồn – nỗi buồn của người con xa xứ. Bất chợt tâm trí con lại tìm về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay ấm áp của mẹ và muốn viết đôi dòng gửi mẹ, mặc dù con biết mẹ chẳng bao giờ đọc được tâm sự này của con.

“Nói về tình thương ngọt ngào của mẹ bút mực nào tả cho hết, lời lẽ nào viết cho xong”, thế nên cổ nhân ta đã cụ thể hóa thứ tình trừu tượng ấy một cách đơn giản qua văn chương bình dân, bằng những câu như:

“ Mẹ già như chuối ba hương

Như xôi nếp một như đường mía lau”

Cảm theo cái ý ấy, con ở phương trời xa hướng vọng về quê nhà, để lòng trào dâng những xúc cảm của một người con xa xứ lâu ngày không được nhìn thấy bóng dáng mẹ hiền.

Mẹ yêu của con, năm nay mẹ đã gần sáu mươi rồi, mẹ đã đi qua nửa đời người rồi phải không mẹ? Suốt đời mẹ đã một nắng hai sương, sáng tối trên đồng ruộng nuôi nấng đàn con nhỏ được nên người. Gương mặt mẹ đã hằn những nếp nhăn vì thời gian cùng bao nỗi vất vả của cuộc sống đời thường, đôi vai bé nhỏ của mẹ là đôi vai vững chắc che chở cho chúng con. Mẹ của con lúc nào cũng tất bật với công việc, luôn luôn tỏ ra mình là người khỏe mạnh. Cả đời mẹ không lúc nào nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình, tất cả hạnh phúc đời mẹ đều dành cho chúng con và cho gia đình bé nhỏ này, chỉ mong sao cho chúng con nên người và cho gia đình hạnh phúc.

Mẹ không thể no khi con còn đói, mẹ không thể ngủ khi con còn thức, mẹ không thể an lòng khi con dấn bước vào cuộc đời đầy bất trắc, cho nên giữa cuộc sống phồn hoa xô đẩy có đôi lúc chạnh nhớ về mái tranh xưa, lòng nghĩ đến bóng mẹ gầy, nuôi nấng đàn con thơ….. Mẹ! Anh em chúng con giờ đã khôn lớn, đã đi xa vòng tay của mẹ, nhưng chúng con vẫn là con của mẹ, các anh chị của con đã lập gia đình và con cũng đang trong cuộc hành trình tìm kiếm tương lai cho riêng mình, đang tìm cho mình một con đường đi. Ngày con cầm giấy báo nhập học trên tay, mẹ vui mừng khôn xiết và mẹ đã khóc, hai mẹ con ngồi nhìn nhau, mẹ khóc vì niềm vui mừng, và cũng từ đó đôi vai gầy của mẹ lại thêm một gánh nặng nữa… Con thật là một đứa vô dụng, lại làm mẹ thêm khổ nhọc… Không chỉ dừng lại ở đó mẹ ơi, hai năm sau em gái của con cũng khăn gói theo anh trai vào Sài thành nhập học, thế là bố và mẹ lại càng thêm buồn hơn, và khó khăn chồng lên khó khăn… Mỗi đứa con là một khúc ruột của mẹ, mẹ thương chúng con, mẹ hy sinh cho chúng con, con nhớ có những lúc mẹ quên mình và luôn lo cho chúng con…. Nói về nỗi hy sinh của mẹ dành cho con thì không bút mực nào tả cho hết, có những lúc cơn đau tim lại hành hạ mẹ, kể từ khi con vào đại học bệnh tim của mẹ ngày càng trở nặng, phải chăng mẹ sắp phải xa con? Có đôi lúc con nghĩ rằng nếu mai đây mẹ không còn thì con phải làm sao giữa cuộc đời, có những đêm con nằm mơ gặp ác mộng, mẹ và con phải xa cách mãi mãi, giấc mơ quái ác làm mẹ con xa lìa nhau, nhưng khi con tỉnh dậy con biết rằng mẹ vẫn đang còn ở bên con, con và mẹ vẫn đang vui vẻ.

Kể từ ngày ngoại đi xa là từ đó con không được nghe ngoại kể về việc mẹ sinh con ra nữa, nhưng con vẫn cảm nhận được rằng mẹ đã hy sinh cho con quá nhiều. Ngoại kể rằng, thời đó ba phải đi làm xa không về kịp, mẹ phải vượt cạn một mình, không thuốc thang, không trạm xá, không bà đỡ…. cái gì cũng không. Sinh ra con lại không hề khóc, phải một lúc sau con mới cất tiếng khóc chào đời… Giờ đây con lớn rồi, đôi lúc con nghĩ lại câu chuyện của ngoại kể mà nghiệm được một điều rằng, mẹ có biết tại sao khi đó con không khóc không? Khi đó con đang cảm nghiệm sự hy sinh của mẹ dành cho con, con đang nhìn mẹ của con, nhìn một vị cứu tinh vĩ đại của đời mình, sau đó con mới khóc, con khóc cho sự gian khổ của mẹ.

Giờ đây con lớn rồi, nhưng càng ngày con càng cảm thấy xa mẹ nhiều hơn, con ít dành thời gian cho mẹ hơn và ít có thời gian nghĩ về mẹ hơn, con có lỗi với mẹ và con nhận thấy giữa con và mẹ đang dần có sự xa cách vô hình nào đó. Khi còn bé, con vui chơi cùng với chúng bạn, luôn có mẹ là người san sẻ những niềm vui nỗi buồn, nhưng giờ đây con thấy tình cảm đó ngày càng xa cách mẹ à. Con mong thời gian dừng lại để quay về với kí ức trẻ thơ được mẹ yêu thương đùm bọc, được nghe những lời nói êm dịu như cô tiên của mẹ, được nghe những lời ru của mẹ, được ngủ trong vòng tay của mẹ. Nhưng mẹ à, con đang còn phải tìm cho mình một tương lai, con đành phải xa mẹ. Mẹ đọc được suy nghĩ của con, ngày con gói hành lý xa quê, mẹ đã khóc, và con cũng khóc, tuy là con trai nhưng con hay khóc mẹ à. Những lúc nghĩ về mẹ con lại càng nhớ mẹ và con đã khóc, con biết rằng khóc như vậy chẳng làm được gì cho mẹ, nhưng con nghĩ rằng con khóc một phần để bớt nhớ mẹ, và con khóc cho mẹ, bởi vì con biết rằng dường như cái nghèo, cái khổ, những nỗi bất hạnh, những nổi đau mà mẹ phải gánh chịu đã làm khô đi dòng nước mắt của mẹ.

Mẹ! Đôi chân ngày xưa bôn ba khắp ruộng đồng bây giờ lại bị thêm tai nạn làm mẹ đi đứng cảm thấy khó khăn, tuy là vậy nhưng mẹ không hề nghỉ ngơi, mẹ luôn làm việc vì chúng con, con luôn nghĩ rằng mình chưa làm gì được cho mẹ. Con đang còn nợ mẹ rất nhiều, nợ mẹ lời cám ơn, nợ mẹ tình yêu thương…

Mẹ à! Giờ ở phương trời xa học tập con mới nghiệm được một điều rằng: nhân loại có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu bản tình ca về mẹ, nhưng nhiều nhất có lẽ là những “ bản tình ca không lời”. Bởi vì không ngôn từ nào nói cho hết lòng mẹ, mẹ là tất cả, mẹ đã biến con từ không thành có, từ có thành lớn khôn, từ những cơn đau xé ruột đến những nước mắt mồ hôi mẹ đều cho con hết, đường con đi đất trời con nhìn thấy, sông biển con vượt qua đều là của mẹ, một miếng con ăn, một hơi con thở, hạnh phúc con thừa hưởng, khổ đau con chịu đựng không có mẹ làm sao con được biết, máu chảy trong người con có phải cũng do mẹ sẻ chia? Không, không có gì lớn hơn mẹ nữa đâu.

Mẹ à, con biết rằng những lời tâm sự này của con không được mượt mà êm dịu, nhưng đó là tất cả những gì chân thành nhất của con, viết về mẹ của con thì dẫu cho con viết cả đời cũng không hết được….

Gửi

Ở phương trời xa con nguyện cầu mẹ sống bình an, mẹ đừng lo cho anh em chúng con nhiều mẹ nhé, chúng con hứa với mẹ chúng con sẻ cố gắng học tốt để bù đắp những tình cảm, sự hy sinh mà mẹ dành cho chúng con, chúng con cám ơn mẹ, chúng con cố gắng làm cho sợi dây tình cảm của mẹ con chúng ta ngày càng siết chặt hơn mẹ nhỉ. Con mong một ngày gần đây nhất được về quê gặp mẹ, bởi vì đối svới con một năm xa mẹ như thế là quá nhiều rồi, một năm mà tưởng như cả thế kỷ mẹ nhỉ, mẹ tha thứ cho con nhé ! con yêu me. MẸ YÊU.

“Ở phương trời xa con viết vài hàng chữ

Gửi chút lòng người con nhỏ xa quê

Mượn cây viết thêm đôi tờ giấy trắng

Trải niềm riêng thương nhớ mẹ quê nhà…..”

(Thơ: Trần Nhất Linh)

Màn đêm dần buông, không gian tĩnh mịch, từng góc phố, từng con đường đã chìm sâu trong giấc ngủ, ngoài kia những làn gió nhẹ của Sài Thành vẫn vi vu cất lên những bản nhạc sầu thê thảm, vô tình đã gieo cho con một nỗi buồn – nỗi buồn của người con xa xứ. Bất chợt tâm trí con lại tìm về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay ấm áp của mẹ và muốn viết đôi dòng gửi mẹ, mặc dù con biết mẹ chẳng bao giờ đọc được tâm sự này của con.

“Nói về tình thương ngọt ngào của mẹ bút mực nào tả cho hết, lời lẽ nào viết cho xong”, thế nên cổ nhân ta đã cụ thể hóa thứ tình trừu tượng ấy một cách đơn giản qua văn chương bình dân, bằng những câu như:

“ Mẹ già như chuối ba hương

Như xôi nếp một như đường mía lau”

Cảm theo cái ý ấy, con ở phương trời xa hướng vọng về quê nhà, để lòng trào dâng những xúc cảm của một người con xa xứ lâu ngày không được nhìn thấy bóng dáng mẹ hiền.

Mẹ yêu của con, năm nay mẹ đã gần sáu mươi rồi, mẹ đã đi qua nửa đời người rồi phải không mẹ? Suốt đời mẹ đã một nắng hai sương, sáng tối trên đồng ruộng nuôi nấng đàn con nhỏ được nên người. Gương mặt mẹ đã hằn những nếp nhăn vì thời gian cùng bao nỗi vất vả của cuộc sống đời thường, đôi vai bé nhỏ của mẹ là đôi vai vững chắc che chở cho chúng con. Mẹ của con lúc nào cũng tất bật với công việc, luôn luôn tỏ ra mình là người khỏe mạnh. Cả đời mẹ không lúc nào nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình, tất cả hạnh phúc đời mẹ đều dành cho chúng con và cho gia đình bé nhỏ này, chỉ mong sao cho chúng con nên người và cho gia đình hạnh phúc.

Mẹ không thể no khi con còn đói, mẹ không thể ngủ khi con còn thức, mẹ không thể an lòng khi con dấn bước vào cuộc đời đầy bất trắc, cho nên giữa cuộc sống phồn hoa xô đẩy có đôi lúc chạnh nhớ về mái tranh xưa, lòng nghĩ đến bóng mẹ gầy, nuôi nấng đàn con thơ….. Mẹ! Anh em chúng con giờ đã khôn lớn, đã đi xa vòng tay của mẹ, nhưng chúng con vẫn là con của mẹ, các anh chị của con đã lập gia đình và con cũng đang trong cuộc hành trình tìm kiếm tương lai cho riêng mình, đang tìm cho mình một con đường đi. Ngày con cầm giấy báo nhập học trên tay, mẹ vui mừng khôn xiết và mẹ đã khóc, hai mẹ con ngồi nhìn nhau, mẹ khóc vì niềm vui mừng, và cũng từ đó đôi vai gầy của mẹ lại thêm một gánh nặng nữa… Con thật là một đứa vô dụng, lại làm mẹ thêm khổ nhọc… Không chỉ dừng lại ở đó mẹ ơi, hai năm sau em gái của con cũng khăn gói theo anh trai vào Sài thành nhập học, thế là bố và mẹ lại càng thêm buồn hơn, và khó khăn chồng lên khó khăn… Mỗi đứa con là một khúc ruột của mẹ, mẹ thương chúng con, mẹ hy sinh cho chúng con, con nhớ có những lúc mẹ quên mình và luôn lo cho chúng con…. Nói về nỗi hy sinh của mẹ dành cho con thì không bút mực nào tả cho hết, có những lúc cơn đau tim lại hành hạ mẹ, kể từ khi con vào đại học bệnh tim của mẹ ngày càng trở nặng, phải chăng mẹ sắp phải xa con? Có đôi lúc con nghĩ rằng nếu mai đây mẹ không còn thì con phải làm sao giữa cuộc đời, có những đêm con nằm mơ gặp ác mộng, mẹ và con phải xa cách mãi mãi, giấc mơ quái ác làm mẹ con xa lìa nhau, nhưng khi con tỉnh dậy con biết rằng mẹ vẫn đang còn ở bên con, con và mẹ vẫn đang vui vẻ.

Kể từ ngày ngoại đi xa là từ đó con không được nghe ngoại kể về việc mẹ sinh con ra nữa, nhưng con vẫn cảm nhận được rằng mẹ đã hy sinh cho con quá nhiều. Ngoại kể rằng, thời đó ba phải đi làm xa không về kịp, mẹ phải vượt cạn một mình, không thuốc thang, không trạm xá, không bà đỡ…. cái gì cũng không. Sinh ra con lại không hề khóc, phải một lúc sau con mới cất tiếng khóc chào đời… Giờ đây con lớn rồi, đôi lúc con nghĩ lại câu chuyện của ngoại kể mà nghiệm được một điều rằng, mẹ có biết tại sao khi đó con không khóc không? Khi đó con đang cảm nghiệm sự hy sinh của mẹ dành cho con, con đang nhìn mẹ của con, nhìn một vị cứu tinh vĩ đại của đời mình, sau đó con mới khóc, con khóc cho sự gian khổ của mẹ.

Giờ đây con lớn rồi, nhưng càng ngày con càng cảm thấy xa mẹ nhiều hơn, con ít dành thời gian cho mẹ hơn và ít có thời gian nghĩ về mẹ hơn, con có lỗi với mẹ và con nhận thấy giữa con và mẹ đang dần có sự xa cách vô hình nào đó. Khi còn bé, con vui chơi cùng với chúng bạn, luôn có mẹ là người san sẻ những niềm vui nỗi buồn, nhưng giờ đây con thấy tình cảm đó ngày càng xa cách mẹ à. Con mong thời gian dừng lại để quay về với kí ức trẻ thơ được mẹ yêu thương đùm bọc, được nghe những lời nói êm dịu như cô tiên của mẹ, được nghe những lời ru của mẹ, được ngủ trong vòng tay của mẹ. Nhưng mẹ à, con đang còn phải tìm cho mình một tương lai, con đành phải xa mẹ. Mẹ đọc được suy nghĩ của con, ngày con gói hành lý xa quê, mẹ đã khóc, và con cũng khóc, tuy là con trai nhưng con hay khóc mẹ à. Những lúc nghĩ về mẹ con lại càng nhớ mẹ và con đã khóc, con biết rằng khóc như vậy chẳng làm được gì cho mẹ, nhưng con nghĩ rằng con khóc một phần để bớt nhớ mẹ, và con khóc cho mẹ, bởi vì con biết rằng dường như cái nghèo, cái khổ, những nỗi bất hạnh, những nổi đau mà mẹ phải gánh chịu đã làm khô đi dòng nước mắt của mẹ.

Mẹ! Đôi chân ngày xưa bôn ba khắp ruộng đồng bây giờ lại bị thêm tai nạn làm mẹ đi đứng cảm thấy khó khăn, tuy là vậy nhưng mẹ không hề nghỉ ngơi, mẹ luôn làm việc vì chúng con, con luôn nghĩ rằng mình chưa làm gì được cho mẹ. Con đang còn nợ mẹ rất nhiều, nợ mẹ lời cám ơn, nợ mẹ tình yêu thương…

Mẹ à! Giờ ở phương trời xa học tập con mới nghiệm được một điều rằng: nhân loại có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu bản tình ca về mẹ, nhưng nhiều nhất có lẽ là những “ bản tình ca không lời”. Bởi vì không ngôn từ nào nói cho hết lòng mẹ, mẹ là tất cả, mẹ đã biến con từ không thành có, từ có thành lớn khôn, từ những cơn đau xé ruột đến những nước mắt mồ hôi mẹ đều cho con hết, đường con đi đất trời con nhìn thấy, sông biển con vượt qua đều là của mẹ, một miếng con ăn, một hơi con thở, hạnh phúc con thừa hưởng, khổ đau con chịu đựng không có mẹ làm sao con được biết, máu chảy trong người con có phải cũng do mẹ sẻ chia? Không, không có gì lớn hơn mẹ nữa đâu.

Mẹ à, con biết rằng những lời tâm sự này của con không được mượt mà êm dịu, nhưng đó là tất cả những gì chân thành nhất của con, viết về mẹ của con thì dẫu cho con viết cả đời cũng không hết được….

Gửi

Ở phương trời xa con nguyện cầu mẹ sống bình an, mẹ đừng lo cho anh em chúng con nhiều mẹ nhé, chúng con hứa với mẹ chúng con sẻ cố gắng học tốt để bù đắp những tình cảm, sự hy sinh mà mẹ dành cho chúng con, chúng con cám ơn mẹ, chúng con cố gắng làm cho sợi dây tình cảm của mẹ con chúng ta ngày càng siết chặt hơn mẹ nhỉ. Con mong một ngày gần đây nhất được về quê gặp mẹ, bởi vì đối svới con một năm xa mẹ như thế là quá nhiều rồi, một năm mà tưởng như cả thế kỷ mẹ nhỉ, mẹ tha thứ cho con nhé ! con yêu me. MẸ YÊU.

Chọn tập
Bình luận