Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những phút gặp gỡ và chia xa. Nhưng chẳng có cuộc gặp gỡ và chia xa nào đẹp nhất, trong sáng nhất của đời người bằng thời áo trắng đến trường cả. Với tôi đó là phút giây tôi được gặp những người bạn mới;ngôi trường mới và khi phải chia xa ngôi trường đó, những thứ nơi đó đó là 1 niềm vui nhưng cũng là nỗi buồn. Tôi cũng đã và đang sống trong cảm giác như vậy. Nhớ hơn 4 năm về trước khi tôi chỉ là 1 cô bé lớp 5 chuẩn bị xa mái trường cấp I, tôi đã chẳng hề buồn, chẳng suy nghĩ lo âubởi trong tiềm thức của tôi sự chia tay là 1 khái niệm xa lạ lắm có, tôi nghĩ cứ lên cấp II thể nào chúng ta chẳng gặp lại bạn cũ.
Và 3 tháng hè đã trôi qua trong suy nghĩ miên man như vậy, tôi không háo hức , không mong chờ ngày tựu trường bởi đấy có phải lần đầu tiên đối với tôi đâu!
Nhưng tôi đã lầm. Một thoáng bất ngờ, một chút hồi hộp tất cả đã làm ngọn lửa trong tôi cháy âm ỉ. Đó là 1 không gian mới, lạ lẫm có. Vào ngày đầu của buổi gặp mặt, tôi được biết mình sẽ gắn bó với nó suốt 4 năm. Tôi gặp được nhiều bạn mới. Họ khác xa trong suy nghĩ của tôi. Họ-Mỗi người 1 cá tính khiến tôi thấy rằng cuộc sống không đơn điệu như mình tưởng. Thế rồi từ cái giây phút đó, tôi bất giác thấy thích đi học ghê gớm. Tôi thích những kiến thức mới lạ mà mình sẽ thu nhận, thích tiếp xúc với những bạn mình quen, thích học ở ngôi trường này. Khiến cái cảm giác như vậy đan xen vào nhau tạo thành sự lâng lâng khó tả lắm!Và suốt 4 năm trôi qua, tôi luôn cố gắng nỗ lực không ngừng. Lúc nào cũng muốn bay thật cao thật xa vào miền tri thức. Lúc nào cũng hòa mình vào bạn bè vui cười ệm rã. Và tôi kính yêu các thầy cô giáo đã dìu dắt tôi. Trong tôi chưa bao giờ xuất hiện 1 ý nghĩ rằng: “khi xa Nguyễn Trãi lòng tôi sẽ ra sao?” cả. Và bởi chưa bao giờ nghĩ nên giờ đây khi mùa tựu trương cuối cùng của tôi, tôi đã băn khoan và suy nghĩ. Tôi đang sống vội vàng, sống nhiều hơn mỗi ngày để sau này không cảm thấy vung phí, tôi đặt ra mục tiêu cao nhất của mình để thực hiện, tôi sông chan hòa và hết mình với những người xung quanh. . . Tôi cố ghi nhớ mọi thứ, từng gương mặt một, từng thứ một, từng cái cây ngọn cỏ. Tôi ghi hết nhớ hết. Bởi tôi biết sẽ ít có cơ hội để ta và mọi người gặp lại nhau như thế này sau mỗi buổi chia tay lắm!Bởi vì trong tôi giò đây mọi cảm xúc đã trưởng thành hơn. Ngay như chính bản thân tôi giờ đây vậy. Bốn năm để thay đổi 1 con người. Bốn năm để làm thay đổi 1 con người, 1 cô bé vô tư lự thành 1 thiếu nữ biết âu lo suy nghĩ. Do chính sự thay đổi đó mà giờ đây tôi sống gấp sống gáp. Tôi trân trọng từng phút từng giây được học dưới mái trượng này.
Tôi sẽ không cố tưởng tượng ra 1 buổi chia tay với Nguyễn Trãi đầy nước mắt sầu thẳm đâu. Đối với tôi, tôi mang rằng đó như là “cuộc chia li chói ngời sắc đỏ”, vẫn tin vào ngày mai với 1 niềm hi vọng mãnh liệt rằng:ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày không xa đâu, Nguyễn Trãi ơi! …