Mới đó mà đã nhiều năm trôi qua rồi. Thời thơ ấu qua đi thật nhanh, có những kỉ niệm vui, buồn đầy cảm xúc, nhưng kỉ niệm nào cũng đáng quý.
Ngày xưa nhà tôi ở trong khu tập thể của bến xe, một ngôi nhà nhỏ, liền kề là các nhà hàng xóm cũng nhỏ như vậy, tất cả đều gần một cái xưởng sửa ô tô cũ. Chúng tôi tạo thành một khu nhà “vui vẻ”, gắn bó giúp đỡ lẫn nhau.
Ba má tôi làm việc ở bến xe, hằng ngày tôi đều theo ra bến chơi, cũng là để khỏi ở nhà một mình. Suốt ngày tôi nhảy nhót khắp bến, tung tăng gặp tất cả mọi loại người. Có những người dữ dằn nhưng lại vui tính, người điên, ăn mày… đủ thứ… dường như tôi hiểu cuộc sống xã hội thu nhỏ qua cái bến xe này. Người ta gọi tôi là “dân bến xe” – cụm từ biểu thị cho những người chuyên sinh hoạt trong bến, có thể là người tốt, cũng có thể là người xấu.
Tôi thường hay chơi với mấy anh trong xóm. Chúng tôi rất hay quậy phá nhưng ai cũng đều ngoan ngoãn. Nói là dân ở khu bến xe thì không ra gì chứ thực tế chúng tôi đều là người bình thường, sinh hoạt như mọi người khác vậy. Còn nhớ có những lần mấy anh lớn rủ nhau qua bến chơi – vì nhà chúng tôi cách bến xe đúng một bờ tường, mà bờ tường đó có chỗ bị bể nên trèo qua được – bọn nhóc không biết gì cũng hò nhau đi theo. Rồi đứa lớn đỡ đứa nhỏ, dần dần cũng trèo qua hết được.
Hình như chiều nào chúng tôi cũng ra bến bằng con đường đó. Cũng chả đi quậy phá ai, chỉ là ở bến vào buổi chiều có rất ít xe đậu nên chơi rượt bắt cũng vui. Lúc đó tôi chỉ là thằng nhóc học mẫu giáo, nhỏ con, nhát gan, nhưng tò mò.
Xóm tôi nghèo, lâu lâu anh Lì mới thuê được bộ phim hoạt hình về coi. Cả đám nhóc bu lại tranh nhau coi rất vui, đơn giản chỉ có mỗi nhà anh Lì có đầu máy. Hồi đó chưa biết chơi điện từ là gì, tôi chỉ chơi trong xóm với mấy anh, lâu lâu đi mua thuốc lá cho ba hay bạn bè rủ thì ghé quán điện tử ngó tí xíu. Chả có tiền để chơi, mà có cũng chả biết chơi. Trò Mario hồi đó sao mà hấp dẫn.
Trưa hè, chúng tôi không ngủ mà thường rủ nhau đi thả diều, diều tự chế mới ác chứ. Hè là quãng thời gian vui vẻ nhất của đám con nít trong xóm. Chả đứa nào phải đi học, suốt ngày cứ lông nhông hết nhà này sang nhà khác để rủ đi chơi, không bắn bi thì cũng lia dép ăn hình… không biết buồn là gì. Tối đến thì xem người lớn rình bắt kì đà, mấy con kì đà trên mái xưởng, to phải bằng cổ tay người lớn.
Vậy mà, kể từ khi tôi lên lớp 2, xóm nhỏ phải giải tỏa để xây chợ. Mọi người đều chuyển nhà đi hết, chỉ có vài người hàng xóm cũ chưa có tiền chuyển nhà thì vẫn ở tạm nhà cũ. Cây đa tự nhiên trở nên trơ trọi một mình. Bạn bè thuở ấu thơ cũng mãi mãi rời xa nhau.
Tôi lớn lên cùng năm tháng, có nhiều bạn bè khác, ở một xóm khác khá giả hơn, không bị mọi người gọi là “dân bến xe” nữa…
Nhưng còn đâu những tiếng xe huýt còi mỗi sáng sớm, còn đâu tiếng gõ leng keng từ nhà xưởng vọng lại, còn đâu những đứa bạn nối khố thuở nào? Giờ chợt nghĩ lại thấy buồn thăm thẳm. Mấy anh lớn hồi đó như anh Lì, anh Út giờ cũng đã lớn, có công việc, vợ con hết rồi…nhiều đứa bằng tuổi mình mà giờ gặp chắc cũng không nhận ra nhau. Trong cái xã hội bây giờ, kiếm được một đứa bạn hiểu lòng mình cũng thật là khó. Bạn thân tôi xưa kia đâu rồi? Không ai còn nhớ nữa. Nghĩ về những kỉ niệm ngày xưa, thấy nhớ bạn bè, nhớ cái xóm nhỏ đầm ấm thiết tha
Sắp hết tuổi học trò, tôi sắp trở thành một công dân của xã hội, nhưng tôi đã có được một người bạn tri ân tri kỉ