Nhà tôi có hai chị em gái, tôi là chị cả và dưới tôi có một đứa em học lớp 4. Hai chị em tôi có tính cách trái ngược nhau, em tôi tình cảm và rất biết cách quan tâm đến mọi người trong gia đình, còn tôi thì có nghĩ gì cũng chỉ để trong lòng và không chịu nói ra. Vậy nên, em gái tôi hợp với bố mẹ hơn tôi.
Tôi nhớ còn lần, hai chị em tôi rủ nhau đi chơi. Tôi đưa em sang nhà bạn tôi dự sinh nhật, tôi xin phép bố mẹ đi đến 9 giờ tối sẽ về vì nhà bạn ấy cũng ở gần nhà tôi. Bố mẹ tôi đồng ý và dặn tôi nhớ về đúng giờ. Tôi và em tôi đã có một buổi tối rất vui vẻ, đến giờ bố mẹ dặn phải về và hai chị em tôi xin phép về trước. Đường đi về tối quá, lại có một chỗ đường trơn do chỗ đó người ta vừa đổ đất vào để lấp. Em gái tôi không cẩn thận đã bị trượt chân xuống cái hố đó và nó khóc thét lên. Vẫn bình tĩnh, tôi đỡ em dạy và hỏi em có bị đau ở đâu không. Em tôi không nói gì mà chỉ khóc, quần áo thì bẩn hết vì bị đất dính vào nhưng chắc nó cũng không bị đau ở đâu vì hố đấy cũng không sâu lắm. Tôi dỗ em và đưa em về nhà, vừa đi tôi vừa nghĩ về đến nhà chắc chắn tôi sẽ bị bố mẹ mắng vì làm ngã em.
Hai chị em tôi vừa về đến cổng, mẹ tôi đã chạy ra đón, khi đó em tôi vẫn đang khóc mà quần áo thì lấm lem. Mẹ hỏi tôi dồn dập “tại sao em lại bẩn hết quần áo thế này?”, “con đã làm ngã em đấy à” và mẹ đã tát tôi một cái rất đau. Tôi không kịp phản ứng gì thì mẹ tôi đã yêu cầu tôi vào nhà ngay. Vào trong nhà, mẹ vừa dỗ dành em tôi vừa đưa em đi thay quần áo, bây giờ nó cũng bớt khóc rồi. Chân nó bị một vết xước ở chân vì chắc là va phải hòn đá, nhưng may cũng không bị chảy máu. Tôi thì vẫn đang cảm thấy ấm ức vì cái tát của mẹ tôi lúc nãy, tôi có làm gì sai đâu, có phải tôi làm em bị ngã đâu mà là nó tự ngã mà, sao mẹ lại đánh tôi như vậy. Mẹ cũng không hỏi xem tôi có bị ngã không, mẹ chỉ quan tâm đến em mà không quan tâm gì đến tôi cả. Tôi giận mẹ lắm, thay quần áo và bôi thuốc cho em xong, mẹ lại quay sang nói tôi rằng tôi đưa em đi chơi mà không để ý gì đến em để em bị ngã, rằng tôi là một người chị không tốt. Mẹ nói rất nhiều, nhưng thực sự thì lúc đấy tôi không muốn nghe gì cả, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cái tát của mẹ lúc nãy và cảm thấy rất tủi thân thôi. Mẹ tiếp tục nói và tôi chỉ im lặng rồi mẹ cho em tôi đi ngủ.
Tôi cũng lên giường nằm và tiếp tục nghĩ về chuyện vừa xảy ra xem mình đã sai ở đâu. Nghĩ mãi thì có lẽ tôi đã sai vì đưa em đi chơi muộn quá, nên em mới bị ngã như vậy. Đáng ra tôi chỉ nên đi một mình thôi, còn em tôi thì nên ở nhà với bố mẹ. Dù thế nào thì tôi vẫn là chị và tôi phải quan tâm đến em. Nhưng vì muốn em đi chơi cùng, lại đi về muộn không nhìn rõ đường nên mới xảy ra chuyện như vậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi làm bố mẹ tức giận và lo lắng như thế. Mà tôi lại không xin lỗi mẹ, lại còn trách mẹ vì đã tát tôi. Tôi cảm thấy có lỗi với em và với bố mẹ quá!
Sáng hôm sau ngủ dạy, em tôi chạy tới vừa cười vừa nói với tôi “chị ơi, em hết đau chân rồi, chị đừng lo nhé!”. Tôi đã rất ngạc nhiên và lại thấy mình có lỗi với em. Tôi xin lỗi em lần sau sẽ không đưa em đi chơi muộn nữa. Tôi cũng xin lỗi mẹ tôi vì đã làm bố mẹ phải lo lắng. Mẹ chỉ mỉm cười và nói với tôi “hai chị em không sao là mẹ yên tâm rồi, lần sau con chú ý đi đường cẩn thận và không được về tối nhé!Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã nặng lời và đã đánh con. Tôi nhận ra rằng mẹ cũng không giận gì tôi cả, và mẹ cũng đã xin lỗi vì nhỡ tay tát tôi trong lúc nóng giận. Là tôi đã sai, tôi đã hứa với bố mẹ lần sau sẽ không làm bố mẹ phải lo lắng nữa. Chủ nhật hôm đó, cả nhà tôi đã có một bữa cơm đầm ấm bên nhau!