Hà Nội ơi! Hôm nay ta nhớ hết
Từng buổi nắng mưa, mỗi phố, mỗi nhà…
Mùa thu đến bỗng thấy trời xanh biếc
Trăm cánh nở xoè: Rạng rỡ thủ đô ta!
Cũng giống như nhà thơ Định Hải, nhân vật Liên trong truyện ngứn”Hai đứa trẻ” của Thạch Lam vẫn luôn đau đáu trong lòng nỗi nhớ Hà Nội. Cô nhớ về Hà Nội là vì nơi đó có những ngày tháng tuổi thơ thật êm đềm, những kỉ niệm đẹp của một thời dĩ vãng.
Ở nơi phố huyện nghèo, đêm nào Liên cũng cùng đứa em trai_An cũng thức đợi chuyến tàu qua, chuyến tàu từ Hà Nội …Chuyến tàu ấy gợi lên một tuổi thơ thần tiên, thổi vào tâm hồn hai chị em niềm tin của tương lai…
Hà Nội những năm đầu thế kỉ có lẽ là một chốn thần tiên đối với những đứa trẻ nói chung và chị em Liên nói rtiêng. Hà Nội có biết bao alf của ngon, vật lạ, lại có bờ hồn lung linh và”những cốc nước lạnh xanh, đỏ”. Những kỉ niệm tuổi thơ vui vẻ và ngọt ngào ấy khiến cho Liên, dù đã rời xa Hà Nội về một miền quê xa xôi, nhưng vẫn nhớ rõ. Và hơn hết, trong tâm trí của Liên, Hà Nội là một vùng sáng rực và lấp lánh. Như thế thì có khác gì chốn thần tiên!
Trái hẳn với Hà Nội “huyền ảo”, giờ chị em Liên đang sống ở phố huyện, nơi có những “cuộc đời” phải trải qua một cuộc sống đầy đơn điệu, tẻ nhạt và…buồn.Nơi có tiếng trống thu không vang lên mỗi chỉều, có tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng, gió thổi nhẹ từng cơn. Nơi có những con người phải vật lộn với cuộc đời đầy khó khăn.Bao trùm phố huyện là một màu xám xịt của tối tăm, ngheò khổ. Cái màu ấy nhuốmmọi cảnh vật, nhuốm cả vào tâm hồn con người. Chính cái lẽ ấy mà hầu như ai trong phố huyện cũng giống như chị em Liên: Mỗi đêm đều thức khuya đợi chuyến tàu qua…Tại sao vậy? Đơn giản vì đó có lẽ là một chút niềm vui còn sót lại trong ngày.
Cả không gian phố huyện dần chìm trong bóng tối, đâu đó vẫn còn loé lên chút ánh sáng nhưng thật yếu ớt và nhỏ nhoi. Lặng lẽ!Cuộc sống vẫn diến ra trong phố huyện nhỏ bé và nghèo khổ song lại rất âm thầm. Và rồi”đèn ghi đã ra”, tiếng còi
Tôi có một mẹ và một mặt trời
Một quê hương và một tình yêu chân chính
Tôi có một cuộc đời và một trái tim
Một bầu trời và một ngôi sao của mình
Tất cả trong cuộc sống hằng ngày
Người ta ngợi ca nhũng điều gì có một
Mẹ, mặt trời, tình yêu và Tổ quốc…
Nhưng điều duy nhất sống động là thời gian
Mỗi phút giây trôi qua không một lần gặp lại
Thì tất cả chúng ta đều quên
Đều đánh rơi điều duy nhất ấy
Một tiếng còi rít lên và đoàn tàu rầm rộ đi tới. Đúng, đúng là tàu đã đến rồi!Chuyến tàu cuối cùng trong ngày!Chuyến tàu đến từ Hà Nội xa xăm!Con tàu sáng rực lên trong đêm tối. Anhs sáng lan toả xung quanh. Một ánh sáng rực rỡ, nguy nga làm choi cái phố huyện đã tối lại càng trở nên tối hơn. Anhs sáng ấytô đậm hơn, khắc đậm hơn cuộc sốn xám xịt, u tối ,nghèo khổ của người dân phố huyện. Không hkí trên tàu thật vui vẻ và huyên náo khác hẳn với bầu không khí mà những người nghèo khổ như An và Liênđang phải trải qua. Hai”cuộc sống” khác biệt đã có cơ hội gặp gỡ nhau. Song “những cuộc sống xa hoa trên chuyến tàu ấy”nào biết đến đang có những “cuộc sống nghoe khổ” ở bên ngoài vẫn dõi theo., vẫn ao ước…Con tàu Hà Nội xuất hện xuyên thủng cả màn đêm phố huyện. Nó là một ngôi sao băng chở đầy bao mơ ước của những con người phố huyện, của An và Liên. Nó là tất cả niềm vui và hi vọng mà chị em Liên cứ mong ngóng suốt cả ngày. Nó giúp cho cuộc sống nơi phố huyện nhỏ bé bớt buồn tẻ. Nó là con tàu đưa hai chị em Liên về với tuổi thơ tràn đầy hạnh phúc, về với Hà Nội thân yêu!Phải nói rằng chuyến tàu từ Hà Nội về là sức mạnh tinh thần giúp chị em Liên cảm thấy cuộc sống này vẫn còn niềm vui dù chỉ là nhỏ nhoi, Và đó là tấm nệm êm ái ru hai đứa trẻ vào chốn bình yên, vào giấc ngủ yên lành sau một ngày mưu sinh vất vả.
Đọc”Hai đứa tre”, gặp gỡ chị em Liên, ta mới thấy được có những cuộc đời đáng thương và nhỏ bé làm sao? Có những ước mơ nhỏ nhoi và tội nghiệp nhưng thật chân thành và tha thiết làm sao?Cuộc đời quả là rất phức tạp, vòng quay của cuộc sống cũng thật phũ phàng. Song nếu không biết vượt lên những điiêù đó thì không thể gọi là sống! Sống là phải biết hi vọng, biết mơ ước: như chị em Liên ngắm sao trên trời và đứng lặng người nhìn chuyến tàu qua. Những hành động ấy chất chứa những hi vọng, những uớc mơ nhỏ bé nhưng cũng đủ để hai chị em không chìm sâu trong bóng tối thăm thẳm. Một chút niềm tin cũng có sức mạnh giúp ta đững dậy và trụ vững trên con đường đời
Nhà văn Thạch Lam đã gửi gắm những tâm tư, tình cảm của bản thân mình vào “Hai đứa tre”, đặc biệt là vao Liên. Liên là ô của sổ để từ đó ta có thể thấy rõ cuộc sống nghèo khổ đến cùng cực cua rnhững con người phố huyện: của chị Tí, của bác Siêu, của cụ Thi, của gia định bác Xẩm…Nhà văn cũng đã từng ở trong hoàn cảnh gióng An và Liên nên ông rất thấu hiểu, Rât cảm thông. Thạch Lam ước mơ về một Hà Nội, Liên cũng luôn ấp ủ trong tim mình hình bóng của một Hà Nội lung linh. Nếu không có những ứơc mơ, khát vọng thì cuộc sốnươsex chỉ như những đám mây trôi, trôi mãi mà chẳng có đích đến. Thời thơ ấu là khoảng thời gian in đậm dấu ấn trong tâm hồn mỗi con người. Vì vậy mà Liên và An luôn chờ” chuyến tàu đêm” để đwocj trở về với tuổi thơ tuyệt vời dù chỉ là trong phút chốc. Thật tội nghiệp và cảm động lòng người biết bao. Chỉ với những chi tiiết tưởng chừng như bình thưeờng ấy, Thạch Lma đã đểlại tỏng lòng độc giả” Hai đứa trẻ” thật gần gũi và sâu lắng.
Tuổi thơ như cổ tích
Như đi trên cầu vồng