DÀN Ý
Một cái chết cho một kẻ không biết thế nào là quý trọng cuộc sống.
“Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là bạn để tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống”
Con người sinh ra trên đời không phải để thờ ơ với những thứ xung quanh, để sống với cái tôi bản thân. Mà là để cống hiến, làm cái gì đó cho cái nơi mà ta đã gắn bó, đã chảy trong mình giọt máu ấy.
Chết là hết – đôi khi cái chết là một sự giải thoát cho con người ra khỏi xã hội tàn lụi, đầy bê bối này. Nó để lại cho những người còn sống một nỗi buồn, một sự tiếc thương. Nhưng có phải đó là tất cả?
Xét theo một hướng khác, khi con người mất đi điều mà con người cần làm cho xã hội này, cho những người thân yêu xung quanh, thì đó là một sự tàn lụi của tâm hồn. Những người thân yêu, họ không cần đến chúng ta những thứ vật chất phù phiếm đem đến mà vô hồn, vô cảm; họ cần ở chúng ta sự ấm áp của cho và nhận – bởi đó là bản chất của con người.
Một điều là: phải sống – tốt – xứng đáng với bản thân và với những người xung quanh.
Một con người không định hướng cho mình một lý tưởng, một điều mà nên làm để đáp lại những gì mình đã được nhận thì quả là vô tâm.
Và cần làm gì để làm được điều đó: sống như những gì mình cần phải sống, nắm bắt mọi thứ, đừng bỏ rơi bất cứ cái gì ở trên con đường mà ta đi, khi muốn tìm lại thì nó đã ko còn ở đó nữa.
Lụi tàn ở đây là không làm được điều gì để cho cuộc sống này, đất nước này, để mọi thứ trôi qua một cách dễ dàng, mà không biết rằng sống là phải biết cống hiến, dù lớn dù nhỏ. Vô tâm với điều mà mình đã được nhận.