Ý chính trong bài:
Mở đầu truyện là hình ảnh hết sức sống động, độc đáo: Chí Phèo gật gưỡng vừa đi vừ chửi.
Ý ngĩa tiếng chửi:
_Sự vật vã của 1 linh hồn đau đớn tuyệt vọng đồng thời thể hiện tâm trạng bất mãn của 1 con người lương thiện bị đẩy đến cùng cực
_Tiếng chửi của Chí phèo không hẳn là bângg quơ:
+,Hắn chửi trời,chửi đời,chửi cả làng Vũ Đại.Trong cơn say,tuy mơ hồ mà hắn vẫn thấm thía nông nỗi khốn khổ của thân phận:Không ai chửi lại hắn có nghĩa là tất cả mọi người đều không dứt khoát coi hắn là người.Chửi lại hắn có nghĩa là vẫn công nhận hắn là người,còn bằng lòng giao tiếp với hắn,đối thoại với hắn.Những tín hiệu yêu cầu giao tiếp phát đi liên tục nhưng chỉ nhận được sau đó là sự im lặng đến lạ thường.
+,Đáp lại lời hắn chỉ coa tiếng của lũ có cắn xôn xao trong xóm.
_Cách giới thiệu độc đáo,tạo nên 1 ấn tượng mạnh mẽ,1 sức hấp dẫn cho người đọc
_Hé mở 1 thân phận bi đát khốn cùng của chí phèo – “Là điển hình cho 1 số phận cố nông bị đẩy vào con đường lưu manh hóa”
_Chất vấn và tố cáo xã hội Việt Nam trước cách mạng tháng 8:cướp đi của những người nông dân hiền lành nhân hình lẫn nhân tính,đày đọa họ trong kiếp sống của 1 con quỷ dữ
Từ đây +,gợi lòng cảm thông,thương cảm,xót xa cho những số phận “cùng hơn cả dân cùng”
+,Tài năng nghệ thuật của Nam Cao:Xây dựng chi tiết,cách mở truyện độc đáo