Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 147: Bị nhốt, chân tướng bỏ thuốc (2)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy vậy chỉ lạnh lùng tiến lên hếch cằm, ánh mắt trong trẻo lùng nhìn anh ta châm chọc cười: “Nói cách khác, vợ anh là tôi đây dành thứ quý giá của mình cho anh lại bị anh đưa cho anh trai anh Long Tư Hạo rồi.”

“Không…” Hoắc Vân Hy không thể tiếp nhận sự thật hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nước mắt hối hận và đau đớn tràn khỏi hốc mắt, đến lúc này anh ta mới nhận ra mình để ý cô đến thế.

Thì ra anh yêu cô, chỉ là không nhìn thấy rõ lòng mình mà thôi.

Nhưng anh ta lại tự tay đẩy cô cho người đàn ông khác, người đó lại là anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta.

Anh ta nhìn hai tay mình, tim đau đớn sắp không thở nổi.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, thấy anh ta đau đớn như vậy nhưng cô không hề đau lòng, không biết từ lúc nào cô đã không đau lòng vì anh ta nữa.

Có lẽ là từ lúc anh ta thiết kế cô, thấy anh ta và Hạ Lâm ngoại tình… lòng cô đã chết rồi.

Cô không để ý đến Hoắc Vân Hy mà xoay người cầm quần áo xếp vào vali.

Hoắc Vân Hy thấy vậy đứng lên ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, mặc cho nước mắt hối hận chảy xuống, ướt nhẹp da thịt cô, âm thanh vì khóc mà khàn khàn: “Mạn Mạn, cầu xin em đừng đi, đừng rời khỏi anh có được không? Anh biết anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, cầu xin em tha thứ cho anh.”

Dứt lời anh ta hôn lên cổ cô.

“Hoắc Vân Hy, anh làm cái gì vậy? Cút ngay.” Lê Hiểu Mạn cả kinh ra sức vặn vẹo thân thể, hai tay đẩy cánh tay anh ta đang ôm eo cô.

Lê Hiểu Mạn ra sức vùng vẫy, đôi mắt trong suốt như thiêu đốt lửa giận: “Hoắc Vân Hy, biến đi, anh đừng khiến cho tôi ghê tởm, từ lúc anh thiết kế tôi, cùng Hạ Lâm làm chuyện phản bội tôi thì anh đã không có tư cách nhìn tháy tôi rồi, cút ngay…”

Nghe thấy lời cô, đột nhiên Hoắc Vân Hy ngừng lại, hai mắt nhìn cô một hồi mới nói: “Mạn Mạn, em không cần đi, em chờ anh, nhất định phải chờ anh.”

Dứt lời anh ta nắm chặt tay cô, kéo cô vào phòng tắm.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn phẫn nộ nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh muốn làm gì? Buông tôi ra.”

Hoắc Vân Hy nhìn cô, bỏ lại một câu chờ anh ở đây liền xoay người ra khỏi phòng tắm, khóa trái cửa phòng.

Trong phòng tắm, Lê Hiểu Mạn thấy vậy không kịp chặn lại, cô vặn nắm cửa,một tay còn lại đập cửa, kinh hoảng hô: “Hoắc Vân Hy, anh làm cái gì? Anh tên điên này.”

Dù cô gọi thế nào thì bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại.

Mãi đến khi tay đập cửa mà đau, cổ họng cũng đau cô mới ngừng lại nhìn xung quanh phòng tắm.

Thấy nhà tắm chỉ có một cánh cửa sổ, nhưng cách mặt đất rất cao, căn bản cô bò không được.

Cô dựa vào cửa, sau đó trượt xuống đất, hai tròng mắt trong suốt dâng lên tầng hơi nước, nước mắt dần dần chảy xuống, vì sao Hoắc Vân Hy lại đối với cô như vậy?

Vậy mà anh ta lại nhốt cô trong phòng tứm, cái này còn không phải là cầm thú sao? cô mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Hoắc Vân Hy nhốt Lê Hiểu Mạn trong phòng tắm xong liền rời đi.

Anh ta trực tiếp đến chỗ Lôi Dương ở biệt thự Nguyệt hồ.

Lôi Dương là bạn tốt của anh ta, là một thiếu gia nhà giàu, Lôi gia ở thành phố A cũng là gia đình giàu có, rất có tiếng tăm, chỉ là so với Hoắc gia và Lăng gia thì kém hơn một chút.

Lôi gia và Hạ gia có tiếng tăm cùng một cấp.

Mà Hạ Lâm là con gái của tổng giám đốc Hạ thị Hạ Thanh Vinh và người vợ thứ hai.

Mà người vợ đầu tiên của ông ta là mẹ của Lê Hiểu Mạn Lê Tố Phương.

“Lôi Dương… cậu lăn ra đây cho tôi.” Hoắc Vân Hy vừa tới biệt thự của Lôi Dương liền trực tiếp lên lầu đến thẳng phòng anh ta, phẫn nộ vừa đạp cửa vừa hét.

Điều này là cho Lôi Dương đang cùng mỹ nữ trình diễn cảnh cấm cả kinh, trên người để trần mặt tuấn tam giác không hề đóng cửa.

Anh ta chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị Hoắc Vân Hy hung hăng đấm một đấm đấm vừa đúng mặt anh ta.

Lôi Dương sửng sốt, che mặt bị đánh, ánh mắt không vui nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, cậu làm sao vậy? Cậu bị điên hả?”

Ánh mắt Hoắc Vân Hy sắc bén nhìn anh ta, cánh tay bóp cổ anh ta tức giận đằng đằng: “Tôi làm gì hả? Vậy cậu đã làm gì? Tôi chỉ bảo cậu nhân lúc cô ấy uống rượu say ý thức không rõ mà chụp mấy tấm hình cô ấy nằm với người đàn ông khác, chế tạo chuyện xấu, biến thành cô ấy ngoại tình… chỉ là giả mà thôi, vậy mà cậu dám bỏ thuốc cô ấy?”

Lôi Dương liếc nhìn Hoắc Vân Hy tức giận đằng đằng, lại nhìn đôi tay anh ta đang bóp cổ mình, không hề giấu diếm mà thừa nhận: “Ừ, tôi bỏ thuốc cô ta, cậu cho rằng chỉ chụp mấy tấm hình là có thể chứng minh cô ta ngoại tình sao? Chỉ có cô ta thật sự xảy ra quan hệ với người đàn ông khác thì mới thực sự là ngoại tình… cậu và cô ta ly hôn mới không bị ông nội cậu ngăn cản, cậu mới có thể thuận lợi cùng Lâm Lâm quang minh chính đại ở cùng một chỗ, Vân Hy, tôi chỉ muốn tốt cho cậu và Lâm Lâm, vậy mà cậu còn chất vấn tôi? Có anh em như cậu sao?”

Lôi Dương nhìn Hoắc Vân Hy nói xong nghi hoặc nhìn anh ta: “Sao cậu biết được, là Lâm Lâm nói cho cậu sao?”

Hoắc Vân Hy bắt được mấu chốt trong lời nói của anh ta, hai mắt càng phẫn nộ nhìn anh ta, tay càng bóp chặt cổ hơn: “Cậu nói gì? Hạ Lâm cũng biết chuyện này?”

Chọn tập
Bình luận