Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khóe mắt anh ta dần ướt át, ánh mắt bi thương nhìn cô: “Mạn Mạn, anh chỉ muốn làm chút gì cho em, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không được sao? Em có biết anh hối hận bao nhiêu, muốn bù đắp sai lầm của anh bao nhiêu không? Mỗi ngày anh đều sống trong hối hận và thống khổ, em chỉ hy vọng có thể làm chút gì cho em bù đắp anh nợ em, anh chỉ muốn thông qua làm chút gì cho em giảm bớt áy náy đối với em trong lòng anh, anh chỉ muốn có thể tốt hơn một chút, tại sao em không chịu tác thành cho anh? Xem như em cho anh một cơ hội chuộc tội, em cho anh làm chút chuyện cho em được không?”
Dứt lời, hai tay anh ta ôm lấy hai vai Lê Hiểu Mạn, nước mắt không khống chế được nữa, trượt xuống dọc theo khuôn mặt tuấn tú của anh ta, giọng nói bi thương và hối hận: “Mạn Mạn… anh xin em, cho anh một cơ hội chuộc tội được không? Anh không bắt em nhất định phải tiếp nhận anh nữa, em chỉ cho anh đưa em, quan tâm em một chút, anh đã có thể tốt hơn rất nhiều, anh biết anh làm quá nhiều chuyện sai lầm, anh không đáng được em tha thứ, coi như em thương hại anh, bố thí anh được không? Anh không muốn sống trong hối hận và áy náy tự trách, em hiền lành như vậy, tại sao không thể phát chút thiện tâm, cho anh một cơ hội chuộc tội?”
Anh ta cả ngày đều sống trong hối hận, thống khổ, áy náy, tự trách, bi thương, anh ta đã sắp không thở được, anh ta chỉ muốn có thể có một cơ hội chuộc tội, như vậy ít ra anh ta không cần bi thương, áy náy và tự trách như thế nữa.
Điều khiến anh ta hối hận không thôi chính là giao người phụ nữ anh ta yêu sâu đậm cho người đàn ông khác, anh ta hận không thể bằm thây mình thành vạn đoạn.
Lê Hiểu Mạn vì lời nói đau đến không muốn sống của anh ta mà ngước mắt kinh ngạc nhìn anh ta, thấy gương mặt tuấn tú của anh ta đã bị nước mắt hối hận và áy náy thấm ướt, cô hơi cau mày, lạnh lùng đẩy anh ta ra.
Nếu như đổi lại là một năm trước, lời này của anh đủ để rung chuyển toàn bộ cánh cửa lòng của cô, còn làm cô yêu sâu đậm, nhưng bây giờ, cô ngoại trừ cảm thấy anh ta thật sự rất đang buồn đáng thương đáng ghét ra, không có tâm tình khác.
Anh ta đã không thể làm cô xúc động.
Lòng cô đã hoàn toàn bị Long Tư Hạo chiếm cứ, cuộc đời này, tất cả ưu tư, hỉ nộ ái ố của cô đều chỉ vì Long Tư Hạo.
Nụ cười của cô chỉ nở rộ vì anh, chỉ vui vẻ vì anh.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi có tài xế đưa đi, tôi không cần anh đưa.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn không để ý tới Hoắc Vân Hy, xoay người rời đi.
Khi cô tới bãi đậu xe nghĩa trang An Thái, cô quét mắt một vòng, phát hiện tài xế vừa đưa cô tới lại không có ở đây, ngay cả chỗ đậu xe bên kia cũng không.
Cô nhíu mày, chẳng lẽ tài xế về trước rồi?
Hoắc Vân Hy đi ra theo thấy cô đứng tại chỗ nhíu mày, nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, sao thế? Không nhìn thấy tài xế đưa em tới sao?”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Hoắc Vân Hy, vẫn không để ý tới anh ta, tự đi ra bên đường đoán xe.
Hoắc Vân Hy thấy thế, lập tức khởi động xe Bentley màu đen của anh ta, chạy đến bên cạnh Lê Hiểu Mạn.
Anh ta mở cửa xe ghế cạnh tài xế ra, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Mạn Mạn, lên xe đi, tài xế em không có ở đây, em lại đang mang thai, một mình đón xe không an toàn, bây giờ em ở đâu, anh đưa em về.”
Lê Hiểu Mạn ở Thủy Lộc Hồ, Hoắc Vân Hy cũng không biết, anh ta cho là cô ở Hồng Hoa Uyển, từng đến đó tìm cô, nhưng sau mới biết, cô đã không còn ở đó nữa.
Sau khi Lê Hiểu Mạn vào ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ cũng rất ít đi ra, những người khác không có giấy thông hành cũng không vào được, Hoắc Vân Hy đương nhiên không biết cô ở đó.
Lê Hiểu Mạn cũng không ngồi vào xe Hoắc Vân Hy, cô sẽ không có liên quan gì đến Hoắc Vân Hy, mà cô cũng biết Long Tư Hạo rất để ý Hoắc Vân Hy, cho nên cô ta càng không thể có chút dính líu gì với Hoắc Vân Hy nữa.
Đợi một hồi, thấy có xe tới, cô vẫy xe, liền trực tiếp ngồi vào, cô gọi cho Lê Chấn Hoa trước, chắc chắn ông đang ở đâu, mới nói địa chỉ cho tài xế.
Sau tang lễ Lê Tố Phương, nửa tháng nay cô luôn ở Thủy Lộc Hồ, không đi gặp cậu cô, nên cô thừa dịp hôm nay đi ra ngoài, vừa vặn đến gặp cậu cô một lần.
Dù sao hiện tại, người thân của cô trừ Long Tư Hạo và bảo bảo trong bụng, chỉ có cậu Lê Chấn Hoa và anh họ Lê Văn Bác.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn tình nguyện đón xe cũng không chịu ngồi lên xe anh ta, anh ta bi thương đau lòng, đập kính chắn gió, trong lòng đau đớn không cách nào nói rõ.
Sau đó anh ta cho xe chạy theo.
Vì chuyện của Lê Tố Phương, Lê Văn Bác làm Giám đốc tài vụ ở Ngư Yến Lầu.
Lê Chấn Hoa còn chưa thoát khỏi đau buồn vì Lê Tố Phương qua đời, cũng không đến Ngự Yếu Lầu mì thực* nữa.
(*) Mì thực: Thức ăn làm bằng bột mì
Mấy học trò ông nhận đều làm thay ông.
Ở Ngự Yến Lầu mấy tháng ngắn ngủi, danh tiếng mì thực của Lê gia chẳng những vang dội, còn kiếm được một ít tiền.