Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Dịch đi theo sau lưng hai người họ, nghe được lời của hai người, chân mày cũng khẽ nhíu lại, sắc mặt sâu xa, khiến người khác không đoán ra anh ấy đang suy nghĩ gì.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Long Tư Hạo cứ thế rời khỏi, cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho những giọt nước mắt đau buồn chảy xuống, hai tay mảnh khảnh siết lại, cắn chặt răng, đôi môi run rẫy ngã ngồi trên mặt đất, lẳng lặng khóc.
Tư Hạo…Vì sao? Vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy?
Vì sao em không nhìn thấy chút tình cảm nào trong mắt anh?
Yêu thương anh dành cho em đã biến đâu mất rồi?
Anh thật sự chỉ coi em là công cụ sinh con thôi sao? Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng yêu em sao?
Nếu như anh vẫn luôn gạt em, thì tại sao lại lừa gạt một cách nghiêm túc như thế? Tại sao lại làm nhiều chuyện cho em như vậy?
Tại sao phải để em ngộ nhận rằng anh yêu em?
Lê Văn Bác trông thấy Lê Hiểu Mạn ngã ngồi trên mặt đất, anh ấy nhíu mày đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, đưa tay giúp cô lau những giọt nước mắt ấy, giọng nói trong trẻo, xen lẫn sự đau lòng: “Mạn Mạn, đừng khóc nữa được không? Em vẫn còn trong tháng, khóc sẽ có thể khiến mắt mù, lẽ nào em muốn trở thành người mù sao?”
Lê Hiểu Mạn ngước nhìn ánh mắt đau lòng của Lê Văn Bác, lại nhìn về mộ bia phía sau lưng, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt, đáy mắt trong suốt đầy tràn sự hổ thẹn cùng tự trách.
“Xin lỗi! Là mẹ có lỗi với con, là mẹ không bảo vệ tốt cho con, là mẹ vô dụng, xin lỗi…Xin lỗi…”
Lê Văn Bác thấy Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngã ngồi dưới đất, lo lắng nhìn cô: “Mạn Mạn, mặt đất rất lạnh, anh đỡ em dậy trước.”
“Không cần…” Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Văn Bác, vừa khóc vừa lắc đầu: “Em không đứng dậy, anh Văn Bác, anh không cần lo cho em, em muốn trò chuyện nhiều hơn với con gái mình, em muốn sám hối với con, là do em vô dụng mới để con chưa kịp ra đời đã ngột thở chết, em…Em quá vô dụng, em vô dụng, em vô dụng…”
“Chát…”
“Em vô dụng, chát…”
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đầy sự thẹn cùng tự trách, vừa khóc vừa nói, sau mỗi câu nói cô đều đưa tay tự tát mình một cái.
“Mạn Mạn, em làm gì vậy?” Lê Văn Bác trông thấy cảnh này, vội vàng bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt đầy sự đau lòng: “Mạn Mạn, anh không cho phép em tự làm mình bị thương như thế, chuyện này không phải em sai, em không nên tự trách mình có được không?”
“Không phải…Không phải, là em sai, là em không có sức lực sinh con ra, con mới bị chết ngộp, là em hại chết con, em không xứng đáng làm một người mẹ, ngay cả sinh con cũng không làm được, em vô dụng, em là đồ vô dụng…Em đáng chết…”
Giờ phút này tâm trạng Lê Hiểu Mạn cực kỳ tồi tệ, cô nhận tất cả cái sai vào mình, vì cô không có sức lực mới hại con của cô và Long Tư Hạo ngột thở chết.
Lê Văn Bác thấy Lê Hiểu Mạn như thế, sợ cô cứ tiếp tục như thế sẽ mắc chứng trầm cảm, càng sợ cô để những suy nghĩ này lởn vởn trong đầu.
Bàn tay to trắng nõn của anh ấy nắm chặt hai tay mảnh khảnh của cô, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng: “Mạn Mạn, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em không nên nhận hết trách nhiệm về mình, như vậy em sẽ rất đau khổ, anh tin, em lương thiện như vậy, nhất định sẽ không hại chết đứa con trong bụng của mình, em và Hoắc Vân Hy…”
Dừng lại, anh ấy nhìn chằm chằm cô: “Nói chung, Mạn Mạn, anh tin em.”
Lê Hiểu Mạn thấy Lê Văn Bác cũng nhắc đến cô và Hoắc Vân Hy, nghĩ đến trước đó Long Tư Hạo cũng nhắc đến cô và Hoắc Vân Hy, ngước nhìn anh ấy với đôi mắt ngập nước: “Em và Hoắc Vân Hy thế nào?”
Cô không rõ vì sao họ lại nhắc đến cô và Hoắc Vân Hy?
Bởi vì sau khi sinh con cô rất suy yếu, hơn nữa con còn mất đi, Long Tư Hạo thay đổi, việc này luôn khiến cô đau thương cùng tuyệt vọng, vì vậy, vì vậy nên không biết chuyện cô và Hoắc Vân Hy đã trở thành tâm điểm của thành phố K.
Long Tư Hạo nói cô mang con của anh ân ân ái ái cùng người đàn ông khác, gán ghép cô và Hoắc Vân Hy lại, mới đầu cô cũng nghi ngờ, chỉ là vừa mới mất đi con nên cô không nghĩ sâu, cảm thấy nghi hoặc cũng không hỏi nhiều.
Hiện tại nghe Lê Văn Bác nói như vậy, sự nghi ngờ trong lòng cô càng nhiều hơn.
Thấy cô hỏi, Lê Văn Bác đoán cô vẫn chưa biết gì, vậy nên nhìn cô thật sâu, nói: “Mạn Mạn, chuyện này về anh sẽ từ từ nói với em.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhìn về phía mộ bia, rưng rưng nói những lời áy náy cùng tự trách.
Mãi cho đến khi cô ngồi đó được hơn một giờ, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, cô mới đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Lê Văn Bác.