Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 552: Tổ chức triển lãm đồ Trang sức (1)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe cô nhóc nhói vậy, Tổng giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ hiểu ra báo cáo tạm thời cô nhóc nói có ý gì.

Cái gọi báo cáo quý là báo cáo của một quý, báo cáo tạm thời là báo cáo một giờ.

Không rõ cô nhóc hỏi như vậy có ý gì, Tổng giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ vẫn khẳng định trả lời: “Tôi chắc chắn là báo cáo quý.”

“Sao có thể?” Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của cô bé ra vẻ không tin, nheo mắt nhíu mày, bĩu môi: “Tổng giám đốc Trần, tuổi ông gấp hơn chục lần tôi, sao ông có thể lừa trẻ con như thế chứ? Đây rõ ràng là thành tích của một giờ, sao ông lại nói là báo cáo của một quý.”

Lời cô nhóc nói không thể nghi ngờ là đang ám chỉ thành tích của bộ phận tiêu thụ quá ít, thành tích của một quý chỉ bằng thành tích của một giờ.

Ý trong lời cô nhóc nói, Tổng giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ đương nhiên nghe ra.

Lời cô nhóc nói như một bàn tay hung hăng tát vào mặt ông, sắc mặt ông đương nhiên khó coi.

Hơn nữa bị một cô nhóc nói thẳng thành tích của một quý không bằng một giờ, ông càng cảm thấy mất mặt, cũng cảm thấy xấu hổ.

Ông cúi gằm xuống, sắc mặt khó coi không biết đáp lời thế nào.

Cô nhóc thấy ông cúi đầu xuống, sắc mặt khó coi, cô nhóc khẽ cong môi, thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Tổng giám đốc Trần, ông cúi đầu xuống là ngủ gật hay ăn năn hối lỗi thế? Mỗi tháng công ty phát cho ông một chồng money dày, không phải cho ông cầm đi vui chơi giải trí bao gái, mà là cho ông nghĩ biện pháp nâng cao thành tích của công ty… Nã nhân tiền tài, thế nhân tiêu tai (Cầm tiền của người ta thì phải thay người ta tiêu tai (diệt trừ tai họa), trong ngữ cảnh này có thể hiểu là cầm tiền của người phải làm việc cho người), you know?”

Tổng giám đốc Trần nghe thấy lời cô bé nói, khóe miệng co quắp, sắc mặt càng khó nhìn, đầu cúi càng thấp.

Các quản lý cấp cao khác ngồi trong phòng hội nghị sắc mặt đều không tốt, trong lòng thầm nghĩ, cô nhóc này là ai? Cách mắng người này đúng là không khác gì tổng giám đốc của bọn họ.

Bởi vì cô nhóc này được trợ lý và bí thư riêng của tổng giám đốc AT tự mình đưa tới nên những nhân viên quản lý cấp cao kia đều không biết thân phận cô nhóc, cũng không dám tùy tiện đuổi cô nhóc khỏi phòng họp.

Nghe mắng đương nhiên sắc mặt khó coi, còn chưa ăn mắng cũng lo lắng, sợ phiên tiếp theo chính là mình.

Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành, còn là cấp cao trong công ty, bị một cô nhóc hơn bốn tuổi mắng, đúng là mất mặt.

Hơn nữa lời cô bé nói cũng không oan uổng bọn họ, bọn họ cũng tự biết chưa làm tốt, nhưng bị một cô nhóc vạch trần, bọn họ càng thêm xấu hổ.

Lúc này, giọng nói ngọt ngào êm tai mang theo chút khí phách của cô bé lại vang lên.

“Bộ phận thiết kế, đừng nói với tôi mấy người đến giờ còn không biết AT kinh doanh cái gì? Bất động sản, cái gì gọi là bất động sản? Xem mấy người thiết kế ra cái gì kìa? Thiết kế của mấy người có cho con người ở không hả?”

“Bộ phận xây dựng, mấy người giám sát thi công kiểu gì vậy? Công trình dự kiến hoàn thành trong nửa năm lại kéo dài thành một năm rưỡi, dùng đầu ngón chân cũng tính ra không chậm đến vậy, đúng là lãng phí nhân lực, lãng phí tiền của, lãng phí thời gian, một đám đều là loài bò sát, ngã phát không tự mình lật dậy được.”

Loài bò sát ngã không tự lật dậy được theo ý cô bé nói chỉ họ chính là con rùa.

“Bộ phận tài vụ, tăng thu giảm chi không hiểu sao? Dùng ít tiền làm việc lớn có hiểu không hả? Đây là công ty bất động sản, không phải công ty in tiền, mấy người cho là tiền của công ty cứ in là ra à? Mấy người lãng phí như thế là thứ ba mẹ mấy người dạy à?”

“Còn ban khai phá bộ, ban hạng mục…”

Mới ngồi họp hội nghị một lát, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty đều cúi đầu, ai nấy sắc mặt đều khó coi cực kỳ.

Cô nhóc nheo đôi mắt sáng như sao lại, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám quản lý cấp cao đang ngồi, tay vỗ bàn hội nghị, giọng nói ngọt ngào mềm mại lộ ra khí phách: “Raise your head! Ngẩng đầu hết cho tôi, đây là hội nghị tổng kết quý, không phải lễ truy điệu…”

Cô bé vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra, một tiếng vỗ tay vang lên.

“Bốp… Bốp…”

Theo tiếng vỗ tay, một mỹ nam phong hoa tuyệt đại đi đến, thanh âm trầm thấp thuần hậu mang theo chút sủng nịch: “Không hổ là tiểu bảo bối ta tự mình dạy dỗ, khá lắm.”

Người đàn ông nọ tóc nâu, thói quen thích mặc âu phục màu đỏ thẫm, áo sơ mi màu tím nhạt, cà vạt hoa hồng, thâm trầm xinh đẹp mà cao quý, khí chất tao nhã và yêu mị kết hợp, lại không hề mâu thuẫn chút nào.

Cô nhóc nhìn về phía mỹ nam kia, thay đổi dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài nở nụ cười ngọt ngào dễ thương, thanh âm mềm mại: “Ba ——!”

Cô nhóc vừa gọi ba, mỹ nam nọ liền cong khóe môi tươi cười đến phong hoa tuyệt đại, càng thêm diễm lệ ôn nhu, đôi mắt lam mị hoặc nhu hòa nhìn cô nhóc đang chạy về phía mình: “Amber, chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Amber là tên tiếng Anh của cô bé, tên tiếng Trung là Lê An Nghiên.

Tuyệt đại mỹ nam chính là tổng giám đốc tập đoàn bất động sản AT – Hàn Cẩn Hi.

Mặc dù đã qua năm năm, nhưng anh ta bảo dưỡng rất tốt, da thịt mịn màng, không khác gì năm năm trước.

Toàn thân anh ta đều lộ ra khí chất tao nhã lại yêu mị, hơn nữa mị lực của đàn ông trưởng thành kia khiến bao cô gái danh môn khuê tú, thiên kim tiểu thư của thành phố H đều mê muội chao đảo.

Nhưng anh vẫn chưa kết hôn, đột nhiên lại có con gái khiến đám quản lý cấp cao trong phòng hội nghị đều bất ngờ và kinh ngạc.

Khi bọn họ nghe cô nhóc tên Lê An Nghiên gọi Hàn Cẩn Hi là ba đều kinh ngạc nhỏ giọng thảo luận.

“Trách không được cô nhóc này tuổi còn nhỏ mà tài ăn nói đã hơn người như thế, hóa ra là thiên kim nhà tổng giám đốc.”

Quản lý ban hạng mục mới vừa bị Lê An Nghiên mắng đến hận không thể đào lỗ chui vài thấp giọng nói: “Không hổ là ba con, cách mắng người giống nhau như đúc.”

“Hàn tổng còn chưa kết hôn mà? Sao đã có con gái rồi? Sao lại chưa nghe qua nhỉ? Chẳng lẽ là con riêng?”

Trong phòng hội nghị đám quản lý cấp cao đang nhỏ giọng nghị luận, Lê An Nghiên đã chạy tới trước mặt Hàn Cẩn Hi.

Cô nhóc nâng mặt lên, cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hiện lên đôi núm đồng tiền dễ thương: “Ba, biểu hiện của con thế nào? Không làm ba mất mặt chứ?

Hàn Cẩn Hi khẽ nhướn mày, khóe môi cong cong nhu hòa cười: “Tốt hơn ba tưởng tượng nhiều.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky