Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sophie thấy cô nghi hoặc, đôi mắt màu nâu nhạt xẹt qua vẻ lạnh lùng, sau đó nở nụ cười ưu nhã: “Lê tiểu thư, tôi có thể vào không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn về phía côta, đôi mắt trong veo như nước híp lại: “Tôi muốn biết cô để quên thứ gì ở đây?”
Sophie có chút ngượng ngùng hơi rũ mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng: “Cũng không có gì, chỉ là hôm kia tôi có đến đây, đã để lại một cái váy cùng…”
Lê Hiểu Mạn không đợi cô ta nói xong, sắc mặt trắng bệch nhìn cô ta: “Cô vừa mới nói cái gì? Váy sao?”
Vừa đúng lúc tủ quần áo của cô có nhiều hơn một cái váy không thuộc về cô, chẳng lẽ là của Sophie?
Hôm kia, không phải hôm kia cô vẫn còn ở ngư đảo sao, Sophie đã đến đây?
Cô nhớ đến câu hỏi hôm qua mình đã hỏi Long Tư Hạo, cô hỏi anh từng có ai đến đây không, anh khẳng định là không có.
Rốt cuộc là Long Tư Hạo gạt cô, hay Sophie đang gạt cô?
Nhưng mà Long Tư Hạo không thể nào gạt cô được!
Sophie thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng suy đoán nhất định cô đã nhìn thấy chiếc váy trong tủ quần áo.
Khóe môi cô ta cong lên đắc ý… khuôn mặt động lòng người vẫn như cũ nhìn Lê Hiểu Mạn, lịch sự hỏi: “Lê tiểu thư, tôi có thể vào không?”
Lê Hiểu Mạn bình thản nở nụ cười nhìn Sophie: “Đương nhiên có thể.”
Dứt lời, cô liền để cho Sophie đi vào.
Ngược lại cô muốn nhìn xem, có phải Sophie muốn tìm những thứ trong tủ quần áo của cô không.
“Cám ơn!” Sophie nói một tiếng cám ơn với Lê Hiểu Mạn liền giẫm trên giày cao gót bảy phân, khí chất ưu nhã đi vào.
Đầu tiên cô ta đi đến sân thượng ở phòng khách, nhìn xung quanh giống như không tìm được, sau đó lại đi vào phòng ngủ chính.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn liền nhíu mày, cũng đi vào theo.
Sophie đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ, nở nụ cười mềm mại nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, tôi có thể xem tủ quần áo cô chút không?”
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta đứng trước tủ quần áo, lòng trầm xuống, đôi mắt khẽ nheo lại, giọng nói bình ổn: “Tùy cô.”
Thấy cô cho phép, Sophie liền mở cửa tủ, lấy hết mấy thứ không thuộc về Lê Hiểu Mạn ra, ngay trước mặt Lê Hiểu Mạn, gấp từng món lại.
Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu hiện gì, giọng nói bình ổn: “Những thứ này đều là của cô?”
Sophie gấp xong những thứ kia liền bỏ vào chiếc bọc cô ta lấy ra từ túi xách, ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, cười ưu nhã: “Đúng vậy! Là của tôi, giúp tôi cám ơn Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn âm thầm siết chặt đôi tay mảnh khảnh, đôi mắt trong veo như nước bình thản liếc nhìn cô ta: “Cám ơn anh ấy chuyện gì?”
Sophie khẽ nhếch mày, tròng mắt màu nâu nhạt giống như muốn nhìn thấu Lê Hiểu Mạn: “Cám ơn Tư Hạo vì đã không vứt quần áo tôi đi, lại còn treo trong tủ quần áo của cô.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cười nhạt, ánh mắt trong suốt hiện ra chút lạnh lùng: “Muốn cám ơn thì tự mình đi nói.”
Sophie cười dịu dàng, đôi mắt màu nâu nhạt hiện ra ý cười nhìn cô: “Sao vậy? Ghen tị? Tôi đã sớm nói, Tư Hạo chỉ coi cô như người thay thế thôi, vậy mà cô không tin, lẽ nào Tư Hạo không nói với cô, hai ngày cô không ở đây, anh ấy đã ở cùng với tôi? Tôi thừa nhận, Tư Hạo đối xử với cô tốt hơn với tôi, nhưng khi người thay thế như cô không ở đây, anh ấy vẫn sẽ chọn tôi.”
Dứt lời, cô ta đưa tay chỉ chiếc giường lớn sang trọng trong phòng ngủ, nở nụ cười đáng yêu, giọng nói mềm mại êm tai: “Lúc không có cô, nữ chủ nhân của chiếc giường kia là tôi.”
Đôi mắt trong veo như nước của Lê Hiểu Mạn nheo lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô ta, đôi môi lạnh lùng nở nụ cười: “Cô thừa dịp Tư Hạo không ở đây đến lấy đồ của mình, chính là muốn nói cho tôi biết, hai ngày nay các người ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy!” Sophie thừa nhận không hề trốn tránh, cười vô cùng ưu nhã nhìn cô: “Bởi vì tôi hiểu tính Tư Hạo, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói với cô chuyện hai hôm nay, vậy nên, tôi chỉ có thể cố tình đến đây.”
Nghe vậy, khóe môi Lê Hiểu Mạn nở nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Vậy là đồ trong tủ quần áo cũng do cô cố tình để lại?”