Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Lê Hiểu Mạn như vậy, Long Tư Hạo khẽ cười, sau đó nghiêng người lại kéo cô vào ngực, môi mỏng đặt bên tai cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn mấy phần buồn cười: “Hiểu Hiểu, nghe quản gia nói em muốn gặp anh gấp, có phải lại muốn… A…”
Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong liền che miệng anh lại, thâm ý nhìn anh, sau đó ghé vào tai anh nói thầm: “Em kêu anh trở lại để “bắt quỷ” “
“Bắt quỷ?” Long Tư Hạo nhin cô, môi mỏng khẽ cong: “Bắt quỷ nào? Bắt sắc quỷ là em sao?”
Thấy Long Tư Hạo không đứng đắn, Long Tư Hạo nhéo anh một cái, cô nhướng mày nhìn anh hỏi: “Anh có tin trên đời này có quỷ không?”
Thấy cô đang nghiêm túc hỏi, dường như là có chuyện gì, Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô trả lời: “Anh không tin.”
“Em cũng không tin.” Lê Hiểu Mạn vừa nói vừa nhìn Trương Hồng, thấy sắc mặt cô ta ngày càng lo lắng, cô khẽ cười: “Chỉ là lúc ngủ hôm nay em nghe thấy giọng của mẹ mình, rất thật, chắc chắn là em không nghe nhầm.”
Vì lời của cô mà trong mắt Long Tư Hạo hiện lên vẻ không tin, thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em chắc chắn là mình nghe thấy giọng mẹ chứ?”
Dứt lời, anh liền nhìn theo phía ánh mắt của cô tới chỗ Trương Hồng.
Mà Trương Hồng thấy được ánh nhìn của anh, đầu còn cúi thấp hơn nữa, hai tay nắm chặt lấy quần của mình.
Giờ phút này cô lo lắng hơn bao giờ hết, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm xuất hiện mồ hôi.
Vì Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn nói chuyện cố ý giảm âm lượng, cô ngồi cũng khá xa, nên không nghe được gì, cũng không có lòng dạ nào đi nghe, vậy nên không biết họ đã nói gì với nhau.
Long Tư Hạo thấy sắc mặt Trương Hồng rất dị thường, giống như đang rất khẩn trương, ánh mắt anh trầm xuống, sau đó lại nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Hiểu Hiểu, em nghĩ phải bắt quỷ như thế nào? Anh sẽ toàn lực phối hợp.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Trương Hồng, sau đó nhướng mày nhìn Long Tư Hạo: “Anh làm cho cô tay giao đồ ra là được, về phần xử lý sau đó thế nào, chuyện đó tùy anh.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn Trương Hồng, giọng nói trầm lãnh: “Đang giấu cái gì thì giao ra đây cho tôi.”
Đối với lời của Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo cực kỳ tin tưởng, nếu cô nói Trương Hồng đang cầm cái gì, thì nhất định Trương Hồng đang cầm cái đó.
Trương Hồng ngẩn ra, bất đắc di nhìn Long Tư Hạo: “Thiếu… thiếu gia, giao cái gì ra cơ? Tôi không giấu gì cả?”
Mặc dù Long Tư Hạo không biết ngon nguồn, nhưng anh rất tin tưởng lời của Lê Hiểu Mạn.
Thấy Trương Hồng giả vờ ngây ngốc, Long Tư Hạo đáng sợ nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Tôi nói lại lần nữa, lấy ra. Nếu không, tự gánh hậu quả.”
Trương Hồng thấy Long Tư Hạo như vậy thì sợ tái mặt, lui về phía sau một bước, cùi đầu sợ hãi nói: “Thiếu gia, cậu muốn tôi lấy cái gì ra, tôi thật sự không cầm gì cả, không tin cậu có thể hỏi thiếu phu nhân.”
Sau đó cô nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, mong cô thay tôi làm chứng, tôi thật sự không cầm gì cả, tôi thật sự không có.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Trương Hồng, vẻ mắt thâm thúy, ánh mắt bình thản: “Tôi thay cô làm chứng cũng vô dùng, nếu cô không cầm gì thì cởi quần áo ra thử xem.”
“Thiếu phu nhân…” Lời của Lê Hiểu Mạn làm Trương Hồng kinh ngạc, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, sau đó quỳ trên mặt đất, khóc lóc nức nở: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi thật sự không cầm gì cả, hai người bảo tôi giao cái gì ra cơ chứ!”
Nhìn Trương Hồng quỳ dưới đất ủy khuất không ngừng, Lê Hiểu Mạn thiếu chút nữa đã động lòng trắc ẩn, nhưng lại nghĩ tới chuyện trên người Trương Hồng có gì đó liên quan đến mẹ cô là Lê Tố Phương, cô đành phải nhẫn tâm.
Cô sẽ không ngu xuẩn bị đùa giỡn như năm năm trước nữa, nhất định cô sẽ bắt được người dựng chuyện sau lưng cô ta.
Đầu tiên là mấy món ngừa thai, sau đó là giọng mẹ cô vô duyên vô cớ vang lên, cô dám khẳng định hai chuyện này là cùng một người làm, mà mục đích là muốn mối quan hệ của cô và Long Tư Hạo chuyển biến xấu đi.
Năm năm trước trong phòng ngủ ở đây cô cũng nghe thấy giọng mẹ mình, giờ cũng biết là vì sao.
Cô không tin mẹ mình là do Long Tư Hạo giết, nhưng người thần bí kia lại muốn dùng giọng mẹ cô làm cô cho rằng Long Tư Hạo mới là hung thủ sát hại mẹ mình.
Nhưng người đó càng làm vậy thì cô càng có thể kết luận người giết mẹ mình không phải là Long Tư Hạo, đang có người hãm hại sau lưng anh.
Nhìn Trương Hồng đang quỳ dưới đất, cô nhìn lên Long Tư Hạo, khẽ mỉm cười: “Không phải anh nói toàn lực phối hợp sao? Giờ em bảo anh cởi quần áo của cô ta không vấn đề gì chứ?”
Long Tư Hạo nghe cô nói vậy thì khóe môi khẽ nhếch, ngón tay thọn dài nắm được cằm của cô: “Hiểu Hiểu, được thôi! Em càng lúc càng to gan, dám bảo anh đi cởi quần áo cô ta, không sợ anh thấy thân thể người ta sao?”
Lê Hiểu Mạn khẽ nhướng mày: “Thì anh phải đi cởi thôi chứ giờ chẳng lẽ kêu Nghiên Nghiên?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ rồi cười cười nhìn Long Tư Hạo: “Chú đẹp tra, mẹ bảo chú đi kìa chú đi đi! Cởi quần áo người phụ nữ khác, phúc lợi tốt như vậy chú hẳn là nên vui mừng mới đúng.”
“Đúng là phúc lợi nha, Hiểu Hiểu, đây là em đang giựt dây anh đi đụng chạm người khác đấy nhé, đừng ghen.” Lê Hiểu Mạn cười, sải bước đi tới chỗ Trương Hồng, khuôn mặt tuấn mỹ tựa hồ như đang rất vui vẻ.
Trương Hồng đang quỳ trên mặt đất thấy vậy liền lui về sau, hoảng sợ nhìn Long Tư Hạo: “Thiếu… Thiếu gia… Không nên…”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô, cười sâu: “Không nên như thế nào?”
Nói đến đây, anh cúi người, nhìn Trương Hồng sắc mặt kinh hoảng: “Sợ cái gì? Tôi nhìn cơ thể cô một lần, cho cô nhìn cơ thể tôi mười lần, tôi cởi quần áo cô một lần, cô có thể cởi của tôi mười lần. Yên tâm, thiếu phu nhân không để ý đâu, cô ấy đặc biệt cho phép tôi tới chỗ cô mà.”
Nghe thấy lời của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn nhìn anh chằm chằm, hận không thể trừng thủng cái lưng của anh.
Đồ đều, cô chưa từng thấy thay như vậy. Biết rõ anh chỉ cố ý trêu tức mình, nhưng cô vẫn không kiềm được mà bị trúng kế.
Mắt thấy Long Tư Hạo chuẩn bị đưa tay đến trước ngực Trương Hồng, cô vẫn không hề chớp mắt nhìn anh như cũ, cô không tin anh dám làm thật.