Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vua sói mở to đôi mắt xanh u tối nhìn về phía Long Tư Hạo, nó đột nhiên nhảy lên, nhào về phía Long Tư Hạo.
Lúc con sói khổng lồ nhào tới, Long Tư Hạo đứng yên tại chỗ không né tránh, anh nhìn chằm chằm vào con sói chờ đúng lúc nó mở miệng.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đứng ở một bên thấy anh không né không tránh, đang muốn lo lắng lên tiếng. Lúc vua sói cách Long Tư Hạo ở khoảng cách gần, anh đột nhiên nhảy lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất của mình, nhắm con dao Thụy Sĩ trong tay đâm thẳng vào miệng của vua sói.
Lưỡi dao kia đủ dài, tốc độ của anh rất nhanh thủ pháp đủ chính xác, lúc vua sói cách anh nửa bước, anh đâm thẳng con dao trong tay mình vào trong miệng của nó, cắm thẳng vào cổ họng.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy vậy, thiếu chút nữa là sợ ngây người.
Long thiếu chính là long thiếu à, ra tay một cái là gạo xay ra cám.
“Ngao ô… Ngao ô…”
Con vua sói kia gào lên, tỏ ra vô củng tức giận và cáu kỉnh hơn.
Nó là vua sói, một tiếng rống của nó, kéo theo những con chó sói khác đều cáu kỉnh bất an, công kích càng hung mãnh hơn.
Vua sói gào lên máu tươi trong miệng đã bắt đầu chảy ra, nhưng nó còn đang ra sức lắc lắc cái đầu sói lớn, dường như muốn bỏ con dao đang cắm trong cổ họng ra.
Thân hình của nó to lớn, tự nhiên là lực đạo không nhỏ, bởi vì nó tàn bạo lắc lắc, Long Tư Hạo thiếu chút nữa là không khống chế được con dao trong tay mình.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, cùng với thập đại thợ săn thấy Long Tư Hạo chỉ dùng một dao đã khiến cho con vua sói kia hét thảm lên, trong lòng cực kỳ bội phục.
Lạc Thụy giơ ngón tay cái lên, mặt đầy sùng bái nói: “Tổng giám đốc, anh quá tuyệt vời, tổng giám đốc uy vũ.”
Các thợ săn khác thấy vậy, bọn họ lại càng tin phục Long Tư Hạo hơn, quả nhiên thủ lĩnh của bọn họ không phải là người bình thường! Qúa dũng mãnh.
Long Tư Hạo không rút con dao Thụy Sĩ ra, nhưng anh buông cán dao ra, sau đó anh thừa dịp lúc con vua sói kia đang hất đầu hoảng loạn gầm to, tung người nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng vua sói.
Một tay anh dùng lực nắm lấy tai của con sói, một cái tay khác nặng nề đấm vào trên đầu sói.
“Ngao… Ngao…”
Trong miệng vua sói kia có vướng dao, tiếng gào thét đã không còn dọa người giống trước như nữa, mà xen lẫn thống khổ.
Nó không ngừng rung lắc mình sói, muốn hất Long Tư Hạo xuống.
Long Tư Hạo lại lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào bụng sói của nó, một dao hai dao, giơ tay chém xuống, tốc độ cực nhanh.
Tiếng kêu gào của vua sói càng ngày càng thống khổ, đột nhiên nó nâng móng trước lên, ngửa toàn bộ mình sói ra phía sau.
Long Tư Hạo cầm chủy thủ trong tay, nhảy xuống từ trên người của nó, lúc cả người di chuyển, trong tay anh lại nhiều thêm một khẩu súng, nhắm ngay chính giữa đầu sói to lớn kia.
Vua sói bị thương, thấy Long Tư Hạo giơ súng lên, nó như sợ anh, gào khóc, lui chân sau về phía sau.
Long Tư Hạo thấy vậy, anh hơi hạ tầm mắt, không những không nổ súng mà còn thu súng lại.
Vua sói thấy Long Tư Hạo thu hồi súng, trong đôi mắt xanh u tối đã không còn tàn bạo và cuồng lệ giống như trước nữa.
Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo không nổ súng, anh ta đi tới trước mặt anh: “Tổng giám đốc, để tôi tới đi, tôi thích nhất là loại chuyện xử tử này đấy.”
Sau đó, anh ta mỉm cười nhìn về phía vua sói: “Hắc hắc hắc, anh bạn nhỏ à, gia đã để cậu cào trầy da của gia rồi, bây giờ gia sẽ thưởng cho cậu một viên đạn để cậu nếm thử xem.”
Bây giờ, vua sói tạm thời không có lực công kích, vẫn còn đang gào khóc.
Long Tư Hạo nhìn vua sói thật sâu, anh đưa tay bịt kín họng súng của Lạc Thụy: “Đừng nổ súng vội.”
Lạc Thụy hơi kinh ngạc nhìn anh: “Tổng giám đốc, đừng nói là anh định thả con sói biến dị đầu đàn hung ác này đi đấy chứ? Bản thân chó sói đã không phải là thứ tốt lành gì, mà con sói khổng lồ này lại càng không phải là thứ tốt lành gì.”
Lăng Hàn Dạ đi lên tới: “Điều đó cũng không nhất định, có lúc chó sói cũng sẽ trở thành bạn tốt của loại người mà.”
Lạc Thụy thu hồi súng lại, anh ta liếc nhìn vua sói kia, khoát tay nói: “Này, anh sói, tổng giám đốc của chúng tôi đã bỏ qua cho anh rồi, anh mau mang theo mấy sói con sói cháu của anh rút lui đi, nếu không phải nhìn vào phân thượng quốc gia hô hào người người đều có trách nhiệm bảo vệ động vật hoang dã, thì chúng tôi đã diệt hết toàn bộ tộc sói rồi.”
“Ngao…”
Vua sói kia giống như nghe hiểu lời nói của Lạc Thụy, nó từ từ bước hai bước, cong chân trước hướng về phía Long Tư Hạo, từ từ hạ người xuống, mà chân sau của nó cũng cong xuống giống trạng thái quỳ lạy.
Những con chó sói khác đều ngưng công kích liên minh LR.
Mà hành động này của vua sói khiến Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, thập đại thợ săn, các thành viên khác trong liên minh LR đều cực kỳ kinh ngạc.
Lạc Thụy trợn to hai mắt, đưa tay xoa xoa mắt mình: “Lăng thiếu, anh nói cho tôi biết đi, có phải là mắt của tôi xảy ra vấn đề hay không? Tại sao tôi thấy vua sói quỳ lạy tổng giám đốc của chúng ta vậy.”