Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 989: Chồng, bảo bọn họ đi ra ngoài

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vì không có giấy thông hành, cô chỉ có thể dừng xe ở đầu cầu, sau đó ngồi chờ xe Long Tư Hạo.

Nhưng xe Long Tư Hạo vẫn không xuất hiện, cô ngồi chờ đến 12 giờ trưa, mới nhìn thấy xe Long Tư Hạo lái tới.

“Tư Hạo.”

Trong lòng cô vui mừng, lập tức xuống xe.

Long Tư Hạo ngồi trong xe có thể nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, hơn nữa anh đã nhìn thấy từ xa.

Thấy cô mặt đầy nụ cười và mong đợi đứng ở đầu cầu nhìn, anh lạnh lùng nheo mắt.

“Chạy nhanh lên.” Anh mặt không biểu tình, lạnh lùng phân phó tài xế lái nhanh.

“Tư Hạo.”

Lê Hiểu Mạn vẫy tay Long Tư Hạo, cô hy vọng anh có thể dừng xe một lát, nhưng chiếc xe Rolls Royce màu đen nhanh chóng chạy qua người cô.

“Tư…”

Lúc xe chạy ngang qua, Lê Hiểu Mạn vừa muốn kêu anh, xe Long Tư Hạo đã cách xa cô.

Trong mắt cô thoáng qua tia mất mát, đứng ngây người tại chỗ một giây, lập tức ngồi vào xe, tăng tốc đuổi theo.

Nhưng mặc cho cô chạy nhanh hơn nữa, vẫn bị Rolls Royce của Long Tư Hạo bỏ xa ở sau.

Cô ngồi trong xe, hai tay nắm tay lái thật chặt, ánh mắt kiên định nhìn về trước, Tư Hạo, em nhất định sẽ đuổi kịp anh, em nhất định sẽ làm anh yên em lần nữa.

Mặc dù không đuổi kịp, nhưng cô đoán Long Tư Hạo đến công ty, liền lái xe đến TE.

Đậu xe xong, cô chạy thẳng vào cao ốc TE, tiếp tân đã đổi người, thấy cô liền ngăn lại hỏi.

Lê Hiểu Mạn nhìn tiếp tân lễ phép hỏi cô, câu môi nói: “Tôi muốn gặp Long tổng các người.”

“Tiểu thư, xin hỏi cô và Long tổng có hẹn trước không?”

Lê Hiểu Mạn hí mắt cười: “Có, hẹn rất lâu rồi.”

Dứt lời, cô canh đúng thời cơ, nhanh chóng chạy vào thang máy, tiếp tân không ngăn kịp liền tiến vào thang máy.

Cô trực tiếp lên tầng 30, không để ý thư ký ngăn cản, đẩy cửa phòng làm việc Tổng giám đốc ra, chạy vào.

Sau khi đi vào, cô lúng túng đứng tại chỗ, trong phòng làm việc Tổng giám đốc có người, không chỉ có một, liếc mắt có hơn 10 người, vừa nhìn liền biết là quản lý cấp cao của TE.

Thư ký mới tới, cũng không nhận ra Lê Hiểu Mạn, cô ta nhìn Long Tư Hạo, cúi thấp đầu: “Long tổng, tôi không ngăn được cô ấy, cô ấy kiên quyết vào.”

Hơn 10 quản lý cấp cao kia nhìn Lê Hiểu Mạn xông vào phòng làm việc, lại nhìn Long Tư Hạo sắc mặt lãnh mị dọa người, thở mạnh cũng không dám.

Long Tư Hạo ngồi trên ghế trước bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn Lê Hiểu Mạn xông vào phòng làm việc.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Long Tư Hạo bao phủ, Lê Hiểu Mạn cảm thấy nhiệt độ chung quanh cô cũng giảm xuống mấy chục độ, cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ trong lòng ra.

Trước kia Long Tư Hạo chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn cô, giờ phút này, lòng cô đau thắt, đau đến mức cô muốn lớn tiếng khóc, đau đến mức cô muốn đi chất vấn Long Tư Hạo, tại sao anh phải dùng ánh mắt đó nhìn em? Tại sao?

Cô che giấu đau đớn trong lòng, cố gắng bức lui trước mắt sắp tràn ra, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt khiến lòng người ta phát rét của Long Tư Hạo, khẽ mỉm cười: “Chồng à, em có lời muốn nói với anh, có thể bảo bọn họ ra ngoài trước không?”

Cô vừa nói chữ “chồng”, bị chấn động không chỉ có thư ký và mấy quản lý, còn có Long Tư Hạo vẻ mặt lãnh mị.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của anh vì chữ “chồng” kia mà xuất hiện dấu vết nứt nẻ.

Cô lại kêu anh là chồng?

“Chồng?” Long Tư Hạo nở nụ cười lạnh lẽo làm người ta nhìn không thấu: “Cô kêu tôi là chồng?”

Mặt Long Tư Hạo còn lạnh hơn vừa rồi, Lê Hiểu Mạn âm thầm hít thở sâu, coi thường biểu tình lạnh như băng của anh, ôn nhu cười một tiếng, trong mắt đều là nhu tình: “Phải, chồng, bây giờ có thể bảo bọn họ ra ngoài chưa?”

Tầm mắt hơn 10 quản lý cấp cao kia chuyển qua chuyển lại giữa Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, trước kia Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo công khai cử hành hôn lễ, cho nên bọn họ đều biết Long Tư Hạo đã kết hôn.

Giờ phút này bọn họ cẩn thận quan sát Lê Hiểu Mạn, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cảm thấy cô đúng là Tổng giám đốc phu nhân của bọn họ.

Long Tư Hạo ngưng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, sau đó anh liền bảo những người khác rời đi, Lê Hiểu Mạn ở lại.

Đợi những người khác rời đi hết, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo ngồi trên ghế xoay bằng da màu đen, ánh mắt không mang theo bất kỳ tình cảm gì ngưng mắt nhìn cô: “Cô có lời gì muốn nói?”

Lê Hiểu Mạn đến gần anh, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt băng sương của anh: “Tư Hạo, anh thật sự không nhớ em chút nào sao?”

“Cô là con gái của Long Quân Triệt, sao tôi có thể không nhớ?” Long Tư Hạo nheo mắt: “Mục đích của cô đến đây rốt cuộc là gì?”

“Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn tận lực khinh thường Long Tư Hạo lạnh lùng, nhưng đối mặt với anh lạnh nhạt như vậy, tim cô thật sự rất đau.

Cô hít thở sâu, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh không nhớ em? Long Quân Triệt là ba ruột em, nhưng em cũng là vợ anh mà!”

Nói ra những lời này, hốc mắt cô ửng đỏ, ánh mắt mang theo tia tố cáo nhìn anh: “Em luôn ở Pháp chờ anh, luôn lo lắng cho anh…”

“Cô nói cô là vợ tôi, tại sao tôi không nhớ chúng ta kết hôn khi nào?” Long Tư Hạo thu ủy khuất và tố cáo trong mắt cô vào mắt, lãnh đạm hỏi.

Lê Hiểu Mạn vội vàng nói: “Chúng ta có giấy hôn thú, giấy hôn thú có thể chứng minh chúng ta là vợ chồng hợp pháp, còn nữa, chúng ta có hai con, anh không nhớ em, anh cũng không nhớ Nghiên Nghiên và Allen sao?”

Nghe cô nhắc tới Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập, Long Tư Hạo liền nhớ bọn nhỏ, ánh mắt lạnh như băng trở nên thâm trầm.

Vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ kia, lòng anh quặn đau giống như bị cái gì đâm trúng, trong lòng không khỏi sinh ra đau lòng và áy náy.

Lê Hiểu Mạn thấy anh lộ vẻ xúc động, tính dò xét hỏi: “Anh nhớ bọn nhỏ sao?”

Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh băng không có nhiệt độ, môi mỏng khạc ra ba chữ: “Đi ra ngoài.”

Lê Hiểu Mạn sững sờ: “Tư Hạo.”

Cô không biết tại sao anh đột nhiên kêu cô đi ra ngoài, nhưng cô không thể nào cứ thế đi ra.

Long Tư Hạo thấy cô đứng bất động, ánh mắt âm trầm nheo lại: “Cô muốn bị ném ra?”

Lê Hiểu Mạn nở nụ cười nhạt, ngữ khí kiên định: “Tư Hạo, bắt đầu từ bây giờ, trừ phi em chết, nếu không, em sẽ không rời xa anh một bước, em nhất định phải làm cho anh khôi phục trí nhớ, nhất định phải làm cho anh nhớ lại em và con chúng ta, nhất định phải làm cho anh yêu em lần nữa.”

“Tôi yêu cô?” Long Tư Hạo lạnh lùng cười: “Tôi không thể nào yêu con gái của Long Quân…”

“Tổng giám đốc.”

Long Tư Hạo còn chưa dứt lời, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Lạc Thụy vô cùng lo lắng vọt vào như gió.

_Huyên Huyên có lời_

Các bảo bối, cứ bình tĩnh, sẽ mau ấm áp lại, Long thiếu không nhớ Hiểu Hiểu chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn thôi!

Chọn tập
Bình luận
× sticky