Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy nhìn người phụ nữ cười hạnh phúc trong lòng mình, khuôn mặt tràn ngập vẻ bi thương. Giờ anh hận chính mình, trước đó anh còn nói muốn tái hôn với Mạn Mạn, mà giờ lại tuyên bố đính hôn với Hạ Lâm.
Anh không yêu Hạ Lâm, anh chỉ cưới cô vì đứa trẻ.
Anh không phải là người chồng tốt, đời này anh cũng sẽ không đảm đương được trong trách này, anh không thể yêu Hạ Lâm được nữa, vậy anh chỉ còn có thể làm hết sức mình trở thành một người cha thật tốt.
Đến khi anh già, cho dù thật sự có lỗi với mọi người, ít nhất anh còn có thể đối diện với con của mình.
Trở về đại sảnh, anh tuyên bố chuyện đính hôn với Hạ Lâm trước mặt khách khứa.
Hoắc Nghiệp Hoành suýt thì bị anh làm cho tức chết, nếu không phải vì hôm nay là đại thọ bảy mươi của mình thì ông đã trực tiếp kêu người quẳng Hạ Lâm đi rồi.
…
Trên tầng, bà Trương đã xử lý xong vết thương trên ngón tay Lê Hiểu Mạn.
Cô ngồi nhìn vết thương trên tay trái của mình, lại nhìn vết thương trên tay phải, cô phát hiện cả hôm qua và hôm nay cô đều rất xui xẻo, luôn làm ngón tay mình bị thương.
Trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Trang phục màu trắng bị rượu làm dơ nên bà Trương đã đi tìm cho cô bộ mới, bảo cô thay ra trước, nhưng đi ra ngoài rất lâu cũng không thấy quay lại.
Lê Hiểu Mạn ngồi lâu liền nghi ngờ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mới bước chân, đột nhiên một thân ảnh thoáng qua trước mắt cô, cô không thấy rõ là chuyện gì, chỉ ngửi thấy một mùi rất đặc thù, hai mắt khép lại, ngất đi trên mặt đất.
Đến khi cô tỉnh lại, trước mắt không còn là cửa phòng, mà là đang trên sàn nhà màu nắng.
Cô nhíu mày, vuốt mi tâm, nhìn người bên cạnh, là bà Trương.
“Bà Trương, sao bà lại nằm dưới đất như vậy?” Lê Hiểu Mạn lật người, thì lại thấy bà không có phản ứng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu, trước ngực còn có một cái dao cắm vào, xung quanh tràn ra vũng máu lớn.
“A…”
Lê Hiểu Mạn bị dọa đến tái mét, đưa tay về phía mũi bà Trương, không còn hô hấp nữa.
Cô mở to mắt không dám tin nhìn bà Trương không chút động đậy trên mặt đất.
Sao có thể? Bà Trương sao có thể vô duyên vô cớ chết đi thế này?
Là ai đã giết bà?
“Ọe…” Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập khoang mũi khiến dạ dày cô không nhịn được muốn ói.
Cô lui về sau một bước, hoảng sợ nhìn bà Trương, đầu óc trống rỗng, không rõ đang xảy ra chuyện gì.
“Tiện nhân, làm gì mà thay y phục lâu thế?” Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Tuyết Hà không vui đi tới, vừa nhìn thấy tình trạng kinh khủng của bà Trương, bị hù dọa phát sợ, run run chỉ tay vào Lê Hiểu Mạn: “Cô.. cô điên rồi à tiện nhân, cô… Cô dám giết bà Trương? Tôi phải gọi cảnh sát…”
Nghe Lý Tuyết Hà nói xong, Lê Hiểu Mạn mặt trắng bệch ra sức lắc đầu: “Không.. tôi không giết người, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải là tôi…”
Lý Tuyết Hà không nghe cô nói, lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Thấy bà báo cảnh sát, Lê Hiểu Mạn ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy, đầu óc hỗn loạn.
“Giết người thì đền mạng, Lê Hiểu Mạn, cô nhất định phải chết.” Báo cảnh sát xong, Lý Tuyết Hà khinh thường nhìn Lê Hiểu Mạn trên mặt đất một cái, rồi kinh hoảng chạy ra ngoài, vừa đi vừa hô to: “A… Có người chết! Có người chết!…”
Vừa hô vừa chạy xuống tấng, tất nhiên gây ra sự chú ý không ít từ phía khách khứa.
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Lý Tuyết Hà vừa kinh hãi vừa hô to, ông chống quải trường kêu người giúp việc đỡ đi lên phía trước, âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà: “La lối như thế còn ra thể thống gì? Đừng quên thân phận của mình, ai chết?”
Lý Tuyết Hà sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, chỉ lên trên tầng: “Cha… cha… chết… chết người… Bà…. bà Trương đã chết, là… Lê Hiểu Mạn…. tiện nhân kia giết…”
“Cái gì? Bà Trương chết rồi?” Hoắc Nghiệp Hoành vừa xong thì sắc mặt đanh lại, thâm trầm nhìn Lý Tuyết Hà: “Không thể nào, ta không tin Mạn Mạn lại giết người, câm miệng cho ta, đừng nói lung tung nữa, để ta lên xem có chuyện gì.”
Dứt lời, ông vội lên lầu.
Vì Lý Tuyết Hà kêu to nên trong sảnh các khách khứa đều nhìn phía trên, râm ran bàn tán.
Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm tự nhiên cũng bị kinh động, hai người đi cùng Lý Tuyết Hà lên trên.
Hoắc Vân Hy thấy sắc mặt bà tái nhợt, thân thể không ngừng phát run, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Mẹ vừa nói giết người là sao vậy?”
Lý Tuyết Hà run rẩy chỉ ngón tay: “Con.. các con đến nhìn đi, tiểu tiện nhân kia, cô ta… cô ta phát điên, cô ta… giết bà Trương.”