Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhướng mày thấy anh nói xong liền giúp anh mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, dáng vẻ như một cô vợ hiền thục tiêu chuẩn.
Long Tư Hạo rũ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn giúp anh thắt cà vạt, cảm thấy như trở về thời điểm 5 năm trước bọn họ hạnh phúc nhất.
5 năm trước, khi anh biết vì mình trúng giới tử độc khí trong người mà chuyển thành ung thư, sống không quá một năm, anh cũng từng oán trời trách đất, từng tuyệt vọng, không ai biết nội tâm anh đau khổ bao nhiêu.
Sau khi chia tay với cô, tiếp nhận trị liệu 5 năm ở Mỹ, anh vốn không ôm bất kì hy vọng gì, anh cho rằng anh sẽ không may mắn sống sót, nhưng ông trời để anh sống, còn để Hiểu Hiểu của anh tiếp nhận và tha thứ cho anh một lần nữa.
Anh không chỉ có cô, bọn họ còn có đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện, giờ phút này anh thật sự rất hạnh phúc.
“Hiểu Hiểu, cám ơn em đã khiến anh hạnh phúc như vậy.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt ôn nhu thâm tình nhìn anh, hôn một cái trên đôi môi anh, cong mày cười: “Em cũng muốn cám ơn anh đã yêu em như vậy, cũng cho em hạnh phúc như vậy, Tư Hạo, em yêu anh.”
Long Tư Hạo kéo cô vào vòng tay mình, thu tay lại gắt gao ôm cô, đáy lòng vô cùng xúc động: “Hiểu Hiểu, ba chữ “Em yêu anh” của em là ba chữ êm tai nhất mà anh từng nghe trong cuộc đời này.”
Khóe môi Lê Hiểu Mạn mang theo nụ cười hạnh phúc, gắt gao dựa vào trong lòng ngực anh, giờ khắc này, cô thật sự hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn cả 5 năm trước.
Giữa bọn họ xảy ra nhiều việc như vậy, sau khi chia tay 5 năm còn có thể ở bên nhau, thật sự không dễ dàng.
Mặc kệ 5 năm trước bọn họ đã từng trải qua bao nhiêu chuyện không vui, hiện tại đều tan thành mây khói rồi.
Cô tin tưởng chắc chắn chỉ cần lòng họ gắn chặt với nhau, bọn họ nhất định sẽ luôn hạnh phúc, dù trở ngại gì cũng không ngăn cản được bọn họ ở bên nhau.
Giờ khắc này, trái tim cô dành cho anh chưa bao giờ kiên định như vậy.
Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, hơi nhướng mày nói: “Tư Hạo, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Long Tư Hạo rũ mắt ôn nhu nhìn cô: “Chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn gắt gao ôm cổ anh, ngữ khí kiên định: “Em muốn trở về sống ở Thủy Lộ Hồ.”
“Em muốn trở về Thủy Lộ Hồ?” Nghe Lê Hiểu Mạn chủ động nói muốn về biệt thự Thủy Lộ Hồ sống, Long Tư Hạo cực kì kinh ngạc và ngoài ý muốn, đôi mắt hẹp dài gắt gao nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao em lại đột nhiên quyết định như vậy?”
Hiện tại anh không hy vọng cô đến Thủy Lộ Hồ.
Nếu hỏi nguyên nhân, đó là biệt thự Thủy Lộ Hồ cũng không thật sự an toàn, lúc anh chưa bắt được kẻ thần bí đứng phía sau, anh vẫn không yên tâm đưa cô về biệt thự Thủy Lộ Hồ sống.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo ngạc nhiên, nhướng mày cười nhìn anh: “Làm gì ngạc nhiên vậy? Không phải anh muốn chúng ta sinh cùng ngày chết cùng huyệt sao? Không phải nói phu xướng phụ tùy sao? Không phải nói sớm muộn gì em cũng phải về đó sống sao? Cho nên đương nhiên là em muốn đi thích ứng rồi.”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua rốt cuộc Lạc Thụy đã nói gì với em?”
“Tư Hạo……” Lê Hiểu Mạn cười nhìn anh: “Anh mau đến công ty đi, mấy ngày nữa chúng ta dọn về Thủy Lộ Hồ, lúc đó em sẽ nói rõ ràng nguyên nhân em muốn đến đó sống.”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo còn nhìn chằm chằm cô, cô duỗi tay đẩy anh ra khỏi cửa: “Mau đến công ty đi! Em chờ anh về.”
Cô đẩy Long Tư Hạo ra cửa, nhìn anh vào thang máy, sau đó mới quay lại, trực tiếp vào phòng ngủ của Tiểu Nghiên Nghiên.
Thấy bé con lại đang chơi game, cô đi vào tịch thu ipad.
“Mẹ……” Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn ngồi xổm xuống, nhướng mày nhìn Tiểu Nghiên Nghiên tội nghiệp, dịu dàng cười: “Nghiên Nghiên, chiêu này vô dụng với mẹ, đi thay quần áo, mẹ dẫn con đi làm quen trường mới, sau đó mẹ còn phải đến phòng làm việc, sau đó còn phải về làm cơm tối cho ba ba con nữa, ok?”
“Ok!” Lần này Tiểu Nghiên Nghiên nói ok có chút nhụt chí, cô bé lắc lắc bả vai, đi đến tủ quần áo chuyên dụng tìm một cái váy công chúa màu trắng.
Ngay sau đó trừng mắt nhìn mẹ nói: “Mẹ, mẹ là mẹ hổ, ba ba là bố mèo.”
Dáng vẻ tội nghiệp của cô bé rất hữu dụng với ba ba, nhưng vô dụng với mẹ.
Lê Hiểu Mạn nháy nháy mắt, ánh mắt mang ý cười nhìn cô bé: “Đúng vậy! Mẹ chính là mẹ hổ, ba ba con là bố mèo, con là con thỏ.”
Tiểu Nghiên Nghiên cũng nháy nháy mắt: “Mẹ, so với con thỏ trong “Mẹ hổ bố mèo” thì con hiểu chuyện hơn, thông minh hơn, hơn nữa con không có bệnh công chúa.”
“ Mẹ hổ bố mèo” là một phim truyền hình rất hot trong thời gian gần đây.
Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nghiêm túc gật đầu: “Ừ, con không có bệnh công chúa chứng minh mẹ dạy con rất thành công, đi thôi.”
Dứt lời, cô dắt đôi tay nhỏ của cô bé đi ra khỏi chung cư.
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy mẹ thay đổi nhiều lắm.”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn cô bé, dịu dàng cười: “Mẹ có thay đổi thì cũng là người yêu con nhất.”
Tiểu Nghiên Nghiên tiếp nhận lời cô nói, giọng non nớt nói: “Cũng là người ba ba yêu nhất.”
Khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn hơi ửng hồng, rũ mắt liếc Tiểu Nghiên Nghiên nói: “Biết là tốt.”
“Mẹ, mẹ thật sự thay đổi rồi.”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn cô bé, cong môi cười: “Nghiên Nghiên, không phải mẹ thay đổi, mà là hiểu ra rất nhiều việc, quan trọng nhất là biết quý trọng người trước mặt.”
Tiểu Nghiên Nghiên nheo đôi mắt nhỏ lại: “Chú Lạc Thụy kia mà mở miệng cũng lợi hại ghê, vậy mà có thể thuyết phục được mẹ.”
Lê Hiểu Mạn liếc cô bé cười, nắm tay cô vào thang máy.
Sau khi tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên liền gặp được Tiểu Long Dập đang đứng ngoài cửa thang máy.
Thấy khuôn mặt nhỏ soái khí cực kỳ giống Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, đáy mắt trong suốt hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn Tiểu Long Dập hỏi: “Allen, sao con lại ở đây?”
Tiểu Nghiên Nghiên coi như lần thứ hai gặp Tiểu Long Dập, lúc trước khi ở triển lãm châu báu cá nhân của mẹ nhìn thấy Tiểu Long Dập, cô bé còn chưa gặp Long Tư Hạo, trừ việc cảm thấy cậu lớn lên rất đẹp trai rất tuấn tú ra thì không có ấn tượng nào khác, hiện giờ cô bé đã gặp Long Tư Hạo, lúc này gặp lại Tiểu Long Dập, khuôn mặt nhỏ giống hệt ba ba khiến cô bé kinh ngạc trừng lớn đôi mắt như sao.
Bàn tay nhỏ non mịn chỉ vào cậu: “Anh…… Anh…… Sao anh giống ba ba em quá vậy?”
Trước kia cô bé chưa gặp ba ba cho nên không phát hiện sự giống nhau, bây giờ gặp lại mới phát hiện anh ấy giống ba ruột của mình như vậy.
Ngay sau đó cô bé rút bàn tay nhỏ từ trong tay Lê Hiểu Mạn ra, đứng trước mặt Tiểu Long Dập, nheo mắt nhìn Tiểu Long Dập cao hơn mình khoảng một cái đầu, giọng nói non nớt hỏi: “Anh không phải là con riêng của ba ba em chứ?”