Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 105: Long Thiếu bất mãn

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe trong lời anh nói, Tô Dịch quan hệ bất chính đứng cạnh anh đôi môi khẽ mím, trắng đen rõ ràng ngươi che giấu u ám, anh liếc Long Tư Hạo, cười lãnh đạm hỏi: “Tư Hạo, các cậu”

Đôi mắt Long Tư Hạo thu lại, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, môi mỏng khẽ nhếch: “Các cậu đi vào làm gì”

Nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của anh, lông mày thanh tú Lăng Hàn Dạ thoải mái giãn ra, không vòng vo với anh, lại liếc về phía Lê Hiểu Mạn, cười tà mị: “Sức chiến đấu của Long thiếu như thế nào “

Lê Hiểu Mạn bởi vì lời nói tà mị của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười có mấy phần lúng túng ửng đỏ, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thanh âm nho nhỏ nói: “Chúng em không có phát sinh chuyện gì, anh chớ nói bậy bạ.”

“Không thể nào” Lăng Hàn Dạ quét mắt về giường lớn, tròng mắt màu nâu híp lại, giọng hài hước: “Nhìn cái hiện trường này, chính là bộ dạng sau khi chiến đấu kịch liệt, không phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ các người…”

“Shut up! Get out!” không đợi Lăng Hàn Dạ nói xong, khuôn mặt Long Tư Hạo u ám, giọng nói rét lạnh như đang trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Lê Hiểu Mạn thấy mặt Long Tư Hạo âm u, cô hơi sợ mà run lên, đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt anh lộ ra biểu cảm tàn ác như vậy.

Lăng Hàn Dạ thấy trên mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo như bao phủ một tầng sương lạnh, anh nhíu mày, ánh mắt ma mị nhìn Lê Hiểu Mạn, cười hài hước: “Anh tin lời của em, xem ra các người không phát sinh chuyện gì, nếu không Long thiếu sẽ không bất mãn, lấy lửa dục biến thành lửa giận trút trên người anh, Long phu nhân, em muốn hại người cũng không nên nông cạn như vậy?”

Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rút, đôi mắt trong veo liếc nhìn: “Ai là Long phu nhân?”

Đôi mắt đen huyền nheo lại, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lăng Hàn Dạ, âm thanh trầm lãnh: “Kêu các cậu đi ra ngoài không nghe thấy sao?”

Lăng Hàn Dạ nhún vai, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc sa sức kiềm nén cười, giọng điệu khôi hài: “Long thiếu, cậu đừng quên, nơi này là nhà mình, mình lấy phòng cho cậu mượn, chính cậu không thành công, tốt lắm, mình làm…”

Dứt lời, anh chuẩn bị đi về phía Lê Hiểu Mạn, môi mỏng tà mị mỉm cười không dứt.

“Lăng ~ Hàn ~ Dạ, nếu như cậu muốn chết, mình không ngại tiễn cậu một đoạn.” ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ bao trùm một tầng sương mù.

Toàn bộ thần sắc của Long Tư Hạo bị Tô Dịch thu hết vào đáy mắt, giữa hai lông mày thanh tú lướt qua vẻ kỳ lạ.

Ngay sau đó anh nhìn Lăng Hàn Dạ, mím môi nói: “Tốt lắm, Hàn Dạ, chúng ta đi ra ngoài”

Dứt lời, ánh mắt anh u ám liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng gầy gò rời đi của Tô Dịch, đôi mày thanh tú Lê Hiểu Mạn nhíu lại, cô cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh nhìn cô có chút quái dị, như đang cất giấu chuyện gì.

Lăng Hàn Dạ thấy Tô Dịch đi ra ngoài, anh nhìn Long Tư Hạo một lúc, mới xoay người đi ra ngoài.

Long Tư Hạo thấy người nên đi đều đã đi ra ngoài hết, anh mới thu hồi vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc lạnh, xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt sâu thẳm nhưng không quên vẻ nhu hòa, thanh âm trầm thấp trơn lán: “Đi thay lễ phục, nếu mệt mỏi thì ở đây nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Lúc này thần trí Lê Hiểu Mạn như đi vào cõi thần tiên vì ánh mắt Tô Dịch nhìn cô lúc rời đi, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa phòng, Long Tư Hạo nói xong nửa ngày, cô mới có phản ứng.

Chọn tập
Bình luận