Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Bây giờ mẹ con muốn ly dị với ba, nếu con không làm tổn thương trái tim của bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ bởi vì con mà ở lại gia tộc Knox…”
Sophie hơi không hiểu Knox nói gì, cô ta khóc lóc hỏi: “Ba, ba… có ý gì?”
Knox che giấu bi thương trong đáy mắt, ánh mắt trở nên âm lạnh: “Mẹ con không chút do dự ly dị với ba, cũng một phần do con, nếu con là một người con hiếu thuận, thì bà ấy sẽ nhìn vào phân thượng của con mà ở lại.”
“Ba… ba… ba đang trách con?” Sophie không nghĩ tới bởi vì điều này mà ba cô ta tới trách cô ta.
Mẹ cô ta muốn ly dị với ông ta, thì có quan hệ gì tới cô ta.
“Con bắt giữ mẹ con, phá hư kế hoạch của ba, con phải bị trừng phạt.” Knox nói xong, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Ba…” Sophie sợ Knox sẽ đuổi cô ta ra khỏi gia tộc Knox, thấy ông ta đi ra ngoài, cô ta rướn người hô lớn, nhưng lại không cẩn thận lăn xuống trên sàn nhà.
“A…”
Sau khi bị tẽ ngã cô ta kêu toáng lên, muốn đứng lên nhưng bởi vì tay phải và đùi phải đều không có tri giác, nên không thể nào bò dậy được.
Bởi vì tay phải và đùi phải của cô ta bị trúng đạn, mặc dù bây giờ vết thương đã lành, nhưng lại giống như là tàn phế vậy.
Cô ta nằm trên đất, trong mắt ngậm nước mắt, trơ mắt nhìn Knox đi ra khỏi phòng của mình: “Ba, con… con biết lỗi rồi.”
Sau đó, cô ta lại nghĩ đến Thẩm Thi Vi, thương tâm khóc: “Mẹ, mẹ, con… biết lỗi rồi, mẹ… tại sao mẹ… không tới thăm con, mẹ thật sự… không muốn con nữa sao? Con sai rồi… mẹ, con sai rồi…”
Từ sau khi trở lại gia tộc Knox, Thẩm Thi Vi không tới thăm cô ta lần nào, không nghe thấy không hỏi đến cô ta, không quan tâm đến sự sống chết của cô ta, cô ta chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện người mẹ đã từng yêu mình nhất bây giờ lại đối xử lạnh lùng với mình như vậy, trong lòng cô ta lại cực kỳ khó chịu.
Cô ta rất hy vọng mẹ của cô ta có thể tới thăm, cho dù là chỉ nhìn cô ta một cái, hỏi một câu quan tâm cô ta là được rồi.
Cô ta đã không còn gì cả, cô ta thật sự không muốn ngay cả tình yêu của mẹ cũng bị mất đi.
Cô ta hối hận, hối hận vì đã làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo kia.
“Mẹ… hu hu… mẹ, con sai rồi… con hối hận, con… rất hối hận… xin lỗi mẹ… con sai rồi…”
Cô ta nằm trên đất, khóc rất lâu mà cũng không có ai đi vào đỡ cô ta dậy, cô ta muốn lên giường, thử mấy lần cũng đều không có thể bò dậy nổi.
Cuối cùng, cô ta mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, không thể không buông tha, rồi dần chìm vào giấc ngủ ở trên sàn nhà.
Cô ta ngủ một ngày một đêm ở trên sàn nhà lạnh như băng, đến ngày hôm sau, mới có người hầu gái đi vào phòng ngủ của cô ta, đỡ cô ta đã sốt cao cả một buổi tối, sốt đến nỗi mơ mơ màng màng lên giường.
Thẩm Thi Vi biết cô ta sốt cao, bà vẫn không tới thăm cô ta.
Bà đã hoàn toàn buông tha cho đứa con Sophie này rồi.
Sáng sớm hôm nay bà đã liên hệ với luật sư, chuẩn bị thông qua luật pháp để ly dị với Knox.
…
Thủy Lộ Hồ, thành phố K, quốc nội!
Tối hôm qua Long Tư Hạo trở về từ công ty tương đối trễ, thấy Lê Hiểu Mạn đã ngủ, anh không quấy rầy cô nữa, mà đi thẳng vào thư phòng xử lý chuyện công.
Gần đây công ty tương đối bận rộn, vì vậy sáng sớm hôm sau anh lại đến công ty sớm.
Lê Hiểu Mạn thức dậy biết anh chưa ăn sáng đã đến công ty ngay, vì vậy cô làm bữa ăn sáng, rồi tự mình lái xe đưa đến TE.
Hôm nay, lễ tân không cản cô lại, cô mang bữa sáng tình yêu cho Long Tư Hạo đi thẳng đến phòng làm việc của anh.
Bởi vì hôm qua cô đã tới đây, hơn nữa còn gọi Long Tư Hạo là chồng, vì vậy hôm nay thư ký cũng không cản cô.
Lúc Lê Hiểu Mạn đi vào, Long Tư Hạo đang xem một phần văn kiện.
“Tư Hạo.”
Cô thấp giọng gọi tên anh, cô mang bữa sáng tự mình làm đi tới trước bàn làm việc của anh, đặt bữa sáng ở trước mặt anh, sau đó mở hộp giữ ấm ra, mùi thơm của bữa sáng nhất thời chui vào trong mũi Long Tư Hạo.
Vẻ mặt của anh hơi động, anh dời mắt khỏi tập văn kiện, nhìn vào trên bữa sáng mà Lê Hiểu Mạn đang đặt ở trước mặt anh.
Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: “Tư Hạo, Thành Thúc nói anh chưa ăn sáng đã tới công ty, giờ anh ăn đi rồi lại tiếp tục làm việc.”
Dứt lời, cô đi tới bên cạnh Long Tư Hạo, giúp anh thu dọn lại văn kiện trên bàn làm việc.
Đợi cô thu dọn lại xong, Long Tư Hạo nhìn về phía cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình: “Trước kia anh đối xử với em thế nào?”
“Anh rất muốn biết?” Lê Hiểu Mạn ngậm ý cười nhìn anh: “Trước khi mất trí nhớ anh đối xử với em rất tốt, mọi việc đều lấy em làm trung tâm, rất quan tâm, rất dịu dàng, rất cẩn thận, rất yêu em, rất cưng chiều en, anh khiến em cảm thấy em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này à, cho dù anh biết quan hệ giữa em và Long Quân Triệt, anh cũng không thay đổi tình cảm dành cho em, thậm chí anh còn vì em mà buông tha cho chuyện tìm Long Quân Triệt báo thù…”
Nghe những lời này của cô xong, ánh mắt của Long Tư Hạo càng trở nên dịu dàng hơn, thì ra anh ở trong ấn tượng của cô lại tốt như vậy.
Anh cong cong khóe môi, nụ cười nở rộ trên môi anh: “Thì ra trước đây anh tốt như vậy.”
Dứt lời, anh kéo đầu ngón tay của Lê Hiểu Mạn, nắm chặt ở trong bàn tay mình, anh chăm chú nhìn cô nói: “Nếu như anh vẫn không thể khôi phục lại trí nhớ, em sẽ làm thế nào?”
Lê Hiểu Mạn kiên định nhìn anh: “Em sẽ làm cho anh yêu em lần nữa.”