Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo xoa đầu Tiểu Nghiên Nghiên: “Bảo bối hiểu cha như vậy, đúng là cha muốn tạo cho mẹ con sự bất ngờ.”
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, ngoan, trước nhắm mắt lại, anh không bảo mở thì đừng mở mắt nhé.”
Với sự bất ngờ của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn cười chờ đợi, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sau đó, Long Tư Hạo nắm lấy tay cô, đưa cô đi tới chỗ lễ phục có một chiếc tủ kính pha lê.
Đứng lên, anh cười nói với Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, có thể mở mắt được rồi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn từ tử mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Mà trong giây phút mở mắt ra đó, cả người cô liên kinh ngạc, rung động nhìn chiếc váy cưới được thiết kế đặc biệt tỏa ra ánh sáng rực rỡ được đặt trong tủ kính.
Trước ngực bộ váy cưới có một viên kim cương 504 cara, trên mặt váy gắn trân châu, chất liệu Ý cao cấp, hòa cùng ánh đèn thủy tinh bên trong mà bộ váy cưới lung linh mờ ảo, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Thiết kế của váy có đuôi váy rất dài, tượng trưng cho hôn nhân thật dài lâu, đoan trang, nhã nhặn, hàm ý sâu sắc.
Quản lý hiệu ảnh thấy Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn chiếc váy thật lâu thì cười giới thiệu: “Lê tiểu thư, đây là áo cưới kim cương mà Long tổng một tháng trước đã đặt riêng cho cô. Chiếc váy này đều do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới và ba trăm nhân công cùng nhau làm nên, được làm từ sợ tơ Lace, chi phí không dưới chín con số.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn cứ luôn kinh diễm nhìn chiếc áo cưới, trong mắt tràn đầu yêu chiều: “Hiểu Hiểu, em thích chiếc váy này không? Nếu không thích anh sẽ bảo người làm lại.”
Lê Hiểu Mạn thu hồi ánh mắt khiếp sợ, hốc mắt đỏ lên, trong lòng cảm động nhìn Long Tư Hạo, thiếu chút nữa đã khóc lên.
Cô nghẹn ngào nói: “Tư Hạo, em rất thích, vô cùng thích, cảm ơn chồng, em thật sự rất… thích…”
Nói xong lời cuối, cô không kiềm được sự xúc động mà khóc.
“Tư Hạo…” Đột nhiên cô nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh, bị cảm động làm đầu óc hỗn loạn.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Tư Hạo vậy mà lại vì cô chuẩn bị áo cưới, cô còn tưởng việc anh nói đi chụp áo cưới hôm nay là quyết định nhất thời.
Anh luôn chu đáo lo lắng cho mọi chuyện, mỗi việc anh làm đều luôn khiến cô cảm động không thôi.
Long Tư Hạo cúi đầu nhìn trong đôi mắt xinh đẹp của cô chứa đầy nước mắt, anh lau khóe mắt cô, sau đó đưa tay cô lên hôn, yêu thương nhìn cô, buồn cười hỏi: “Hiểu Hiểu, đừng khóc vội, mắt bị sưng trang điểm không được đẹp đâu, lần này là chụp ảnh, nhưng ảnh phải đặt tại hôn lễ của chúng ta, nếu mà mắt em sưng tấy, anh thì không sao nhưng mà không thể để em cảm thấy không thích được.”
Lê Hiểu Mạn cười: “Tư Hạo, cảm ơn anh, anh thật sự tốt lắm.”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn môi cô: “Trước đi vào thay lễ phục đi.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn gật đầu, cùng thợ tang điểm và nhà thiết kế vào phòng thay đồ trang điểm.
Mặc chiếc váy cưới đính kim cương, cô giống như tiên nữ xinh đẹp kinh diễm, làm người ta không thể rời mắt.
“Oa, Lê tiểu thư thật đẹp quá, thật sự rất đẹp, chiếc áo cưới này cũng rất đẹp.”
“Lê tiểu thư, Long tổng đối với cô thật tốt, chúng tôi thật hâm mộ cô.”
…
Nghe thấy lời của họ, Lê Hiểu Mạn ngồi trước gương trang điểm trong mắt tràn ngập nụ cười, nhìn người trong gương mặc váy cưới xinh đẹp chính là mình, cô hạnh phúc mỉm cười.
Bởi vì ánh mắt cô luôn nhìn vào gương trang điểm, vì vậy tình hình sau lưng cô đều thấy rõ.
Phòng hóa trang này có cả phòng thay đồ, cách mặt kính không quá ba bước.
Đột nhiên, cô thấy một bóng đen lẻn khỏi phòng thay đồ.
Trong tay hắn cầm hai ống tiêm, lắc mình một cái, động tác cực nhanh ném vào sau gáy hai thợ trang điểm cho Lê Hiểu Mạn.
Hai thợ trang điểm mắt nhắm lại, trực tiếp ngã xuống đất.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn mở to mắt, lập tức đứng lên, căn bản không kịp hét lên, kẻ mặc đồ đen kia đã nhanh chóng tiến tới, một bàn tay bưng kín miệng cô, tay kia lôi ra một con dao sắc bén kề sát cổ cô.
“Tốt nhất đừng kêu lên, nếu không, tôi lập tức giết cô.”
Hắn mặc áo choàng dài, cả người mặc đồ đen, đeo mặt nạ quỷ, ánh mắt hung ác ngoan độc, giọng nói lạnh lẽo.
Lê Hiểu Mạn bị bịt miệng cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn là ai, muốn thế nào?
Kẻ mặc áo đen như đọc hiểu ánh mắt cô, khóe môi dưới mặt nạ âm trắc nhếch lên, ánh mắt ngoan lệ, thanh âm lạnh như băng: “Tôi sẽ không cho cô biết tôi là ai đâu, cô vĩnh viễn cũng đừng mong biết được, về phần mục đích của tôi, tôi là cố ý đến cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng gả cho Long Tư Hạo, nếu cô dám cử hành hôn lễ với anh ta, tôi sẽ giết cô, không tin, chúng ta cứ thử xem.”
Nghe thấy lời hắn nói, Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Lúc này cô đưa lưng về phía kệ trang điểm, hai tay cô chống lên đó.