Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 530: Muốn nợ máu phải trả bằng máu (1)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vốn nếu chỉ là lời của Lăng Dinah, anh sẽ không để trong lòng, nhưng thấy Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch, ba người đều dường như muốn ngăn Lăng Dinah nói tiếp, anh cảm thấy nhất định đã có chuyện gì xảy ra.

Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo hỏi thì nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc, có nhất định phải biết không? Tôi cảm thấy có lẽ không biết thì tốt hơn, tôi cảm thấy chuyện này có hơi…”

Dừng một chút, Lạc Thụy mới nói tiếp: “Ngoài dự liệu của tôi.”

Nghe Lạc Thụy nói vậy, Long Tư Hạo âm trầm nhìn anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lạc Thụy nhíu mày, úp mở nói: “Tổng giám đốc, anh đừng hỏi, đây không phải là chuyện tốt gì, anh biết cũng không có lợi gì.”

Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn Lạc Thụy: “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trực giác nói cho anh biết, chuyện Hiểu Hiểu đột nhiên sinh non, nhất định là có chuện gì đó đã xảy ra.

Lạc Thụy biết tính tình của Long Tư Hạo, anh biết nếu Long Tư Hạo cho anh một cơ hội, anh mà không nói thì sau đó tuyệt sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Anh ngưng trọng nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, Lê tiểu thư sinh non là bởi vì ở bữa tiệc ở khách sạn… Chồng trước của cô ấy, Hoắc Vân Hy…”

Nghe Lạc Thụy nói, ánh mắt Long Tư Hạo rét lạnh, cả người tản ra lệ khí kinh người: “Nói lại lần nữa, Hiểu Hiểu gặp ai?”

Thấy Long Tư Hạo sắc mặt kinh người, Lạc Thụy cúi thấp đầu: “Tổng giám đốc, tôi…”

Lăng Hàn Dạ ở bên cạnh nhìn Lạc Thụy, sau đó nhìn Long Tư Hạo nói: “Tư Hạo, hôm trước Hiểu Hiểu và chồng trước bị phóng viên chụp ở khách sạn, hôm nay tiêu đề báo hàng đầu chính là về họ.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nắm chặt tay, sự nghẹn tức lấp đầy cổ họng mà không phát ra được.

Anh đang chuẩn bị đi tới phòng bệnh xem tình hình Lê Hiểu Mạn, Lăng Dinah rời đi lúc trước giờ đã trở lại, trên tay còn có cả một tờ báo mới mua.

“Anh Tư Hạo, anh xem đi Hiểu Hiểu sau lưng anh đã làm chuyện gì.”

Dứt lời, cô nhét báo vào trong ngực Long Tư Hạo.

Thấy vậy, Long Tư Hạo ánh mắt phức tạp, do dự hồi lâu, mới mở báo ra, đập vào mắt chính là tiêu đề: “Tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Vân Hy và vợ cũ đến khách sạn Đế Hoa vụng trộm, kích tình quá mức dẫn đến sinh non.”

Tin tức này đang nói đến Lê Hiểu Mạn mang thai gần chín tháng gặp gỡ Hoắc Vân Hy tại khách sạn, tình cũ phục hồi, không để ý chuyện mang thai mà kích tình dây dưa với chồng cũ, rốt cuộc sinh non.

Cùng với chỗ tin tức này là vài tấm hình.

Trên hình là cảnh Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy ở trong phòng, sau đó thì phóng viên xông vào chụp.

Vì phóng viên xông vào, Hoắc Vân Hy chỉ kịp trùm chăn lên đầu Lê Hiểu Mạn, vì vậy, có thể nhìn rất rõ mặt của Hoắc Vân Hy, nhưng Lê Hiểu Mạn thì vì bị che lại nên không rõ mặt.

Có hai tấm hình hình, trên chăn đều có vết máu.

Trong đó, có một tấm hình, trên mặt đất có thể thấy dây chuyền có chiếc nhẫn kim cương 12 cara, đủ để chứng minh người bị Hoắc Vân Hy ôm trong ngực chính là Lê Hiểu Mạn.

Long Tư Hạo ngưng trọng nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt lạnh như băng, tựa như có lưỡi dao trong mắt muốn xuyên thủng tờ giấy mỏng.

Chiếc dây chuyền kim cương 12 cara này đương nhiên anh biết, là anh đưa cho Lê Hiểu Mạn.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh như bị hàn băng bao phủ, sắc mặt âm trầm kinh người, tờ báo trong tay anh bị vo thành một nhúm.

Lăng Dinah thấy sắc mặt không tốt, lo lắng nhìn anh: “Anh Tư Hạo, đừng quá tức giận, vì một người phản bội như thế thì thật không đáng, không có Lê Hiểu Mạn thì anh còn có em mà.”

“Em đừng làm loạn thêm nữa.” Lạc Thụy trừng mắt nhìn Lăng Dinah, sau đó nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chuyện này nên hỏi Lê tiểu thư cho rõ xem chuyện gì đã xảy ra, để xem Lê tiểu thư giải thích như thế nào.”

Tờ báo vị vo nhăn nhúm rơi xuống khỏi tay Long Tư Hạo, sắc mặt anh nguy hiểm, đầy sát khí tựa như Tu La dưới địa ngục vậy.

Ngay sau đó, anh sải bước đi tới phòng bệnh.

“Anh Tư Hạo…”

“Tổng giám đốc…”

“Long thiếu…”

Bốn người Lăng Dinah, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch thấy vậy lập tức đi theo.

Lê Hiểu Mạn vừa mới tỉnh lại vì biết mình mất đi đứa trẻ mà giờ còn đang hôn mê.

Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Hoắc Vân Hy, ba người cùng đang ở bên giường bệnh của cô.

Sắc mặt bọn họ vô cùng nghiêm trọng, đau lòng nhìn Lê Hiểu Mạn bị ngất đi.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.

Lê Chấn Hoa thấy là điện thoại của Hoắc Vân Hy nhưng anh không nghe, hai mắt chỉ đặt trên người Lê Hiểu Mạn, bà nhìn anh, nói: “Vân Hy, Mạn Mạn có chúng ta chăm sóc rồi, đi nghe điện thoại trước đi!”

Nghe vậy, Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn thêm một chút rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Anh vừa lấy điện thoại ra liền thấy là Long Quân Triệu gọi tới, hai mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nghe máy.

Sau đó dứt khoát hỏi: “Chuyện ngày hôm qua là do ông dựng lên? Sao không nói cho tôi trước một tiếng? Phóng viên cũng là do ông gọi tới? Mục đích của ông là gì?”

Chọn tập
Bình luận