Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 689: Bù đắp, thẻ bách phu trường

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ai!”

Hoắc Nghiệp Hoành thở dài một hơi, sắc mặt căng thẳng buông lỏng vài phần, giọng nói ngưng trọng: “Lão Nghiêm, Tư Hạo thay đổi, Mạn Mạn thay đổi, ngay cả Vân Hy cũng thay đổi, bọn chúng tất cả đều như vậy là sao đây?”

Ông nhớ tới Hoắc Vân Hy ba năm trước rời khỏi thành phố K đã lãnh đạm với ông rất nhiều, không gần gũi với ông như trước nữa.

Ông cũng ngày càng không hiểu nổi người cháu này.

Hoắc Nghiêm nhíu mày: “Lão gia, bọn nhỏ cũng đã lớn, đương nhiên sẽ thay đổi, tôi nhớ lúc đại thiếu gia ba tuổi, cũng rất thân thiết với lão gia, sau đó..”

Hoắc Nghiêm không nói nữa, dù ông ở Hoắc gia đã hơn nửa đời người, nhưng có mấy lời ông vẫn luôn không thể nói được với Hoắc Nghiệp Hoành.

Hoắc Nghiệp Hoành thấy ông muốn nói lại thôi, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ông muốn nói Tư Hạo vì mẹ chết nên mới không thân thiết với ông nội này nữa, ai! Nó đang trách tôi sao! Trách tôi hạ chết mẹ nó.”

Thấy Hoắc Nghiệp Hoành tự nói đến chuyện năm đó, Hoắc Nghiêm không hiểu nhìn ông: “Lão gia, năm đó thiếu gia và thiếu phu nhân đều rất tôn trọng ngài, cũng rất hiếu thuận, sao ngài lại ép thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn? Hại thiếu nhân bị tai nạn giao thông, thiếu gia…”

Hoắc Nghiệp Hoành bất đắc dĩ nói: “Lão Nghiêm à, có một số việc ông không hiểu, tôi cũng chỉ vì Hoắc gia, Hoắc thị mà thôi.”

Hoắc Nghiêm nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Lão gia, có câu này không biết tôi có nên nói hay không?”

“Ông cũng ở Hoắc gia cả đời rồi, tôi không coi ông là người ngoài, có gì cứ nói đi.”

Hoắc Nghiêm nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, do dự rồi mới hỏi: “Lão gia, danh lợi, quyền thế, tài phú thật sự quan trọng đến vậy sao? So với tình thân còn quan trọng hơn sao?”

Hoắc Nghiệp Hoành không trả lời Hoắc Nghiêm, chỉ là trong đôi mắt minh mẫn, giờ thêm vài phần mất mát.

Hoắc Nghiêm không hỏi gì nữa, chỉ thở dài nơi đáy lòng, lão gia rồi sẽ ngày phải hối hận thôi.

Lúc này, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đã trở lại căn hộ.

Vừa vào cửa, Lê Hiểu Mạn đã nói mình làm đầu bếp nên đi thẳng vào phòng bếp.

Mà Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi ở ghế sô pha, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Người lên tiếng trước là Long Tư Hạo, anh dịu dàng nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, sao lại nhìn ba như thế? Có phải lúc nãy bị dọa rồi không?”

Tiểu Nghiên Nghiên lắc đầu nhìn Long Tư Hạo, cười ngọt ngào, giọng nói non nớt êm tai: “Ba, con đột nhiên cảm thấy ba thật vĩ đại.”

Ngừng một chút rồi cô bé tiếp tục nói: “Có phải ba phát hiện hôm nay mẹ rất khác không? Ba có biết là tại sao không?”

Long Tư Hạo hỏi: “Tại sao?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngoắc ngoắc ngón tay út của mình: “Ba muốn biết thì để con nói nhỏ cho ba biết, không thể để mẹ nghe thấy được.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn con gái bảo bối của mình rồi nghiêng người, ánh mắt yêu chiều cười: “Nói đi, rốt cuộc là vì sao vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên lại gần tai ba, nói nhỏ: “Ba, mẹ nuôi con năm năm, nhưng ba một ngày cũng không có nuôi? Có phải là ba muốn bù đắp cho con không?”

Long Tư Hạo nhìn đôi mắt chớp chớp của Tiểu Nghiên Nghiên, cười: “Đương nhiên phải bù đắp rồi, vậy Nghiên Nghiên muốn ba bù đắp điều gì nhất?”

Anh đã nhìn ra, con gái bảo bối đang đưa điều kiện với mình.

Nhân cơ hội để đưa ra yêu cầu, quả không hổ là con gái anh, cực kì giống anh.

Tiểu Nghiên Nghiên cười ngọt: “Ba~”

Cô bé cố ý kéo dài âm cuối, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay Long Tư Hạo: “Hôm trước con thấy một chiếc cài tóc xinh thật là xinh, nhưng mà đắt lắm! Ba có thể mua cho con không?”

Long Tư Hạo cưng chiều cười: “Đương nhiên có thể.”

“Thật sao!” Tiểu Nghiên Nghiên ánh mắt sáng ngời, tiếp tục nói: “Ba có thẻ bạch kim, thẻ kim cương sao? Có thể cho con mượn một cái được không? Con muốn tự đi mua.”

Thấy Tiểu Nghiên Nghiên nói đến trọng điểm, Long Tư Hạo khẽ nheo đôi mắt hẹp dài lại, không hổ là con gái Long Tư Hạo anh, khẩu vị quả nhiên rất lớn, chỉ là anh rất thích tính tình của đứa bé này nha.

Hiểu Hiểu đã sinh cho anh một đứa con gái rất tuyệt vời.

Sau đó anh lấy thẻ Centurion đưa cho Tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng nhìn cô bé: “Ba không có thẻ kim cương, thẻ vàng, không biết cái này bảo bối có thích không? Nếu thích thì ba tặng con.”

“Đây là thẻ gì thế ạ?” Tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời nhận lấy thẻ, mở lớn mắt hỏi.

Long Tư Hạo cười nhìn cô bé, ánh mắt cưng chiều: “Đây là thẻ Centurion.”

Thẻ Centurion – thẻ do Mỹ phát hành, người có thẻ có thể tự do mua được bất kì vật gì trên thế giới, tượng trưng cho thân phận tôn quý và quyền thế của người có tiền. Người có thẻ có quyền lợi rất lớn, có thể làm phi cơ quay đầu, xe lửa dừng chạy, vân vân…

Tiểu Nghiên Nghiên vẫn không rõ: “Thẻ Centurion là thẻ gì vậy nhỉ?”

Thẻ bạch kim, thẻ kim cương là do lúc ở trường nghe thấy bạn học nói đến.

Thấy Tiểu Nghiên Nghiên không rõ, Long Tư Hạo liền cười, rồi tỉ mỉ giảng giải thẻ Centurion là thẻ gì.

Sau khi nghe xong Tiểu Nghiên Nghiên mới từ kinh ngạc hồi phục tinh thần, sau đó đưa ra kết luận nhỏ cho mình, đó là cầm lấy thẻ này thì có thể mua được rất nhiều rất nhiều đồ cô bé thích.

“Ba~~”

Cô bé mừng rỡ gọi, kích động nhảy tới người ba, hai tay ôm cổ ba, chu miệng hôn hôn lên gương mặt cha: “ba, ba giỏi quá! Giỏi, cực kỳ giỏi, Nghiên Nghiên yêu ba lắm, ba, ai lớp du.”

Long Tư Hạo thiếu chút nữa thì mặt đầy nước miếng của Tiểu Nghiên Nghiên, cười nhìn cô bé: “Bảo bối thích là được rồi.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt: “Con rất thích, so với thẻ bạch kim, thẻ kim cương thẻ này còn tốt hơn nhiều, ba, ba thật tốt.”

Cô nhóc cười ngọt ngào hôn nhẹ ba một cái, đôi mắt nhỏ xinh thiếu chút nữa là cảm động muốn khóc rồi.

Mà nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ của Tiểu Nghiên Nghiên thì Lê Hiểu Mạn từ trong bếp đi ra, nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, nghi ngờ hỏi: “Cái gì giỏi cơ?

Dứt lời, ánh mắt cô rơi vào thẻ trên tay Tiểu Nghiên Nghiên, cô nheo mắt hỏi: “Nghiên Nghiên, con đang cầm cái gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên sợ thẻ trong tay mình bị mẹ lấy mất, chớp mắt nhỏ giọng nói: “Là thẻ ba tặng cho con đấy ạ.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky