Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 271: Dường như yêu anh ấy (1)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe Hoắc Vân Hy bị bệnh, đáy lòng Lê Hiểu Mạn cũng không có bất kỳ phập phồng gì, cô ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, con và anh ta đã ly dị, con tuyệt đối sẽ không đi gặp anh ta, anh ta có quan tâm con hay không đã không còn quan trọng nữa.”

“Mạn Mạn, con thật sự không chịu đi thăm Vân Hy một chút sao? Xem như ông nội cầu con đi cũng không được sao?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: “Ông nội, thật xin lỗi! Con vẫn là câu nói đó, bất kỳ chuyện gì của anh ta đều không liên quan tới con nữa, con sẽ không đi gặp anh ta.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô hồi lâu, thấy cô thái độ kiên quyết, ông thở dài một hơi: “Mạn Mạn, con sợ Tư Hạo hiểu lầm sao? Hai đứa… hai đứa thật sự đính hôn rồi?”

Tin tức hôm nay, ông có xem, chính vì vậy, ông mới đích thân đến tìm cô.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, gật đầu nói: “Dạ! Chúng con đính hôn rồi.”

“Haiz! Hai đứa…” Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, muốn nói gì, lời đến khóe miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nuốt lời trở vào, dừng một lát, mới nhìn cô hỏi: “Mạn Mạn, bây giờ con ở đâu? Ông nội cho Tiểu Trần đưa con về.”

Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng không bảo cô đi gặp Hoắc Vân Hy nữa, mắt cô chứa đầy nụ cười nhìn ông: “Ông nội, không cần, con tự đón xe về được, chỗ con ở cách đây không xa.”

Hoắc Nghiệp Hoằng sâu kín nhìn cô, bảo tài xế dừng xe.

Lúc Lê Hiểu Mạn chuẩn bị xuống xe, ông nhìn cô nói: “Mạn Mạn, ngày mốt là đại thọ 70 của ông nội, ngày mốt con bất luận thế nào đều phải tới.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xuống xe mới xoay người nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng cười nói: “Đại thọ 70 của ông nội, con đương nhiên sẽ tới.”

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô đáp ứng, chân mày nổi lên nụ cười hiền hòa: “Cứ quyết định vậy đi.”

Sau khi Lê Hiểu Mạn đóng cửa thay ông, ông liền cho tài xế lái xe đi.

Xe Hoắc Nghiệp Hoằng vừa rời đi, một chiếc Maybach màu bạc liền dừng bên người Lê Hiểu Mạn, người trong xe dĩ nhiên là Bạch Thụy.

Anh ta mở cửa xe, nhìn Lê Hiểu Mạn cười nói: “Lê tiểu thư, lên xe đi!”

Thấy Lạc Thụy đột nhiên xuất hiện, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, sau khi ngồi vào xe, mới quay đầu nhìn anh ta hỏi: “Vừa rồi anh vẫn luôn đi theo?”

“Tổng giám đốc lệnh cho tôi nhất định phải đưa cô về, tôi đương nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Lê Hiểu Mạn cau mày nhìn Lạc Thụy, do dự một lúc mới hỏi: “Sophie đó thật sự là… em gái của Tư Hạo?”

Lạc Thụy thấy cô hỏi tới Sophie, nhìn cô cười nói: “Lê tiểu thư, xem ra cô bắt đầu quan tâm Tổng giám đốc rồi nha! Đây chính là chuyện tốt, Sophie tiểu thư thật sự là em gái của Tổng giám đốc, nhưng không có quan hệ máu mủ, tình hình cụ thể, Lê tiểu thư có thể hỏi Tổng giám đốc.”

Lê Hiểu Mạn vốn còn rất nhiều câu muốn hỏi, thấy Lạc Thụy đã nói thế, liền không hỏi nữa, cô không biết rất nhiều chuyện về Long Tư Hạo, có lẽ cô thật sự nên hỏi anh thật tốt.

Bây giờ cô bắt đầu muốn hiểu anh, muốn biết 10 năm anh ở nước ngoài trải qua chuyện gì, em gái không có máu mủ Sophie này từ đâu chui ra.

Hoắc trạch.

Sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng trở lại Hoắc trạch, thím Trương đỡ lên lầu, sau đó đi vào phòng Hoắc Vân Hy.

Lúc này Hoắc Vân Hy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng tiều tụy rất nhiều, hai mắt vô thần ngây ngốc nhìn trần nhà, khóe mắt rơi xuống nước mắt hối hận, trong miệng lẩm bẩm: “Mạn Mạn… Mạn Mạn…”

Lý Tuyết Hà ngồi bên cạnh anh ta, lo âu không dứt nhìn anh ta, mắt cũng khóc sưng: “Vân Hy, con đừng như vậy, con đừng dọa mẹ, tiểu tiện nhân Lê Hiểu Mạn đó, căn bản không đáng giá để con yêu, không có cô ta, con còn có Hạ Lâm mà!”

Bây giờ bà căm ghét Lê Hiểu Mạn nhất, vì cô ta mà con trai bà Hoắc Vân Hy hộc máu, bệnh thành bộ dáng hiện tại, tất cả đều là một tay Lê Hiểu Mạn tạo thành.

Bà hận không giết được cô.

Nghe được hai chữ “Hạ Lâm”, Hoắc Vân Hy lại hối hận không thôi nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt bi thương chảy xuống, anh ta bây giờ thật hận chính mình, tại sao ban đầu anh ta không sớm nhìn thấu lòng mình?

Tại sao phải làm ra nhiều chuyện tổn thương Lê Hiểu Mạn như vậy?

Là đích thân anh ta giao cô cho Long Tư Hạo, là anh ta không quý trọng cô thật tốt.

Không có cô, anh ta sống còn ý nghĩa gì nữa?

Tim anh ta đau nhỏ máu, mỗi hơi thở đều làm anh ta khó chịu không thôi.

Lúc này, Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy, được thím Trương đở vào, ông bước chân không vững đi tới trước giường, thấy anh ta một người đàn ông không ngừng khóc, vẻ mặt thống khổ, ông nhíu chặt mày, thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống.

Hoắc Vân Hy vốn nhắm mắt nghe Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài, mở mắt ra, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn ông hỏi: “Ông nội, ông gặp Mạn Mạn chưa? Cô ấy…”

Hoắc Vân Hy nhìn sau lưng ông, giọng bi thương hỏi: “Cô ấy không tới sao?”

Chọn tập
Bình luận