Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 300: Hiểu Hiểu, em xem anh như người tàng hình sao? (1)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tách…” nước mắt Lê Hiểu Mạn rơi xướng, hoảng hốt nhìn người đàn ông xưng là ba mình, hiện tại cô đã quên làm sao để mở miệng gọi ba rồi.

Chữ ba ba đã từng dễ gọi như thế nhưng lúc này cô lại rất khó gọi nên lời, trước kia hai chữ này khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc mà lúc này lại tồn tại như cây gai trong lòng cô, mỗi khi nhắc tới sẽ đâm đau lòng cô.

Nước mắt theo khóe mắt cứ thế chảy xuống, cảm xúc phức tạp nhìn Tư Hạov, trong lòng đau đớn: “Mời ông đừng nhắc hai chữ baba trước mặt tôi nữa, ông không xứng, tôi đã không có ba từ lâu rồi.”

Dứt lời cô muốn đi qua Hạ Thanh Vinh rời đi nhưng lại thấy Long Tư Hạo, trong tay anh đang cầm gì đó.

Hốc mắt Hạ Thanh Vinh ươn ướt, ông ta day dứt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Ba đi vào xem Vân Hy trước.”

Lê Hiểu Mạn không đáp lại ông ta mà chỉ nhìn Long Tư Hạo đang đi tới.

Cô cho rằng anh đã rời đi nhưng anh đi mua gì đó rồi quay lại.

Chờ anh đến gần cô mới thấy rõ trong tay anh mang hai túi lớn hiệu Ngự Yến Lâu, thì ra anh thật sự đi mua bữa sáng cho cô.

Ngẩn người nhìn anh, cô nhíu mày, đôi môi mấp máy: “Anh đi mua bữa sáng hả? Em nghĩ là anh…”

“Tưởng anh lãnh huyết vô tình thoải mái rời đi hả?” Long Tư Hạo nhàn nhạt nói, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng.

Nghe thấy anh nói vậy, Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi, hung hăng trừng anh, sau đó tự mình cầm túi ngồi xuống hàng ghế nghỉ.

Mở túi ra bên trong có vài thứ, có hai viên thuốc, bánh đậu, bánh bao hấp…

Những thứ này đều là cô thích ăn, cô ăn một cái bánh bao hấp liền biết là mẹ cô làm, cô không nghĩ tới Long Tư Hạo đi Ngự Yến Lâu mua cho cô lại biến thành bánh bao mẹ làm.

Có thể ăn bữa sáng do tự tay mẹ làm còn hạnh phúc hơn ăn sơn hào hải vị.

Bởi vì đã lâu rồi cô chưa ăn bữa sáng mà mẹ làm.

Cái người đàn ông hư hỏng này thật biết cách làm lung lay người khác mà, luôn dễ dàng đả động lòng cô, khiến cho cô rung động không thôi.

Anh đối tốt với cô như thế, mà cô còn cố ý chọc giận anh, lúc này cô cảm thấy cực kì áy náy.

Tuy trong lòng đã đấu tranh nhiều nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Cô không để ý tới anh mà cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

Long Tư Hạo thấy cô ăn cực kì ngon lành, thâm thúy nhìn cô đôi môi mím chặt: “Không phải khó chịu ăn không vào sao?”

Lê Hiểu Mạn không thèm ngẩng đầu nhìn anh mà chỉ nhỏ giọng nói: “Không ăn no thì sao em có thể chăm sóc cho người bệnh đây?”

Long Tư Hạo vì lời này của cô mà nheo mắt đầy nguy hiểm, gương mặt căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Lê Hiểu Mạn vừa ăn xong thì Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa, Hoắc Nghiệp Hoằng đều từ phòng bệnh đi ra, Hạ Lâm vẫn còn ở lại bên trong.

Hạ Thanh Vinh nhìn thấy Lê Hiểu Mạn vốn còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Như Hoa ở bên cạnh kéo ông ta, nói vài lời khách sáo với Hoắc Nghiệp Hoằng sau đó kéo Hạ Thanh Vinh rời đi.

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo cau mày: “Tư Hạo, mặc kệ trước kia cháu và Vân Hy có khúc mắc gì, hiện tại Vân Hy vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiemr, ông nội hy vọng cháu làm anh có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia thay ông nội chăm sóc nó.”

Dứt lời ông ta nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, đỡ ông nội về, ông nội hơi mệt.”

“Vâng.” Lê Hiểu Mạn gật đầu với Hoắc Nghiệp Hoằng, đôi mắt thâm sâu nhìn Long Tư Hạo sau đó tiến lên đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng về phòng bệnh VIP.

Trong phòng bệnh, Hoắc Nghiệp Hoằng nửa nằm trên giường bệnh, quản gia Hoắc Nghiêm đã ra ngoài, hiện tại chỉ còn hai người.

“Mạn Mạn, qua đây.” Hoắc Nghiệp Hoằng chỉ ghế dựa trước giường bệnh ôn hòa nhìn Lê Hiểu Mạn.

Long Tư Hạo tiến lên ngồi xuống.

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn co rất lâu mới nói: “Mạn Mạn, ông nói có chuyện muốn cầu xin cháu.”

Lê Hiểu Mạn nhìn ông ta, sắc mặt chân thành: “Ông nội, ông là người lớn sao có thể nói cầu xin cháu? Ông có chuyện gì cứ nói, chỉ cần cháu là được thì sẽ không từ chối.”

“Ông nội muốn cháu chăm sóc cho Vân Hy, hiện tại nó còn chưa tỉnh lại, ông nội lo lắng nó biến thành người thực vật, Vân Hy nó thật ra rất để ý cháu, ông nội cháu có thể trò chuyện với nó, có lẽ sẽ có kỳ thích phát sinh, có lẽ nghe thấy giọng nói của cháu nó sẽ tỉnh lại, ông nội biết Vân Hy tổn thương cháu, nó đã chịu trừng phạt rồi, cháu đừng hận nó có được không? Nó cũng là người đáng thương.”

“Ông nội…” Lê Hiểu Mạn nhăn mày, đôi mắt hiện lên đầy khó xử: “Cháu… không phải còn Hạ Lâm ở đây sao? Cháu tin cô ấy có thể chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Thấy Lê Hiểu Mạn không đồng ý, Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, sắc mặt trịnh trọng nhìn cô: “Mạn Mạn, coi như ông nội xin cháu, ông nội tin chỉ có cháu mới có thể đánh thức Vân Hy, dù cháu không xem mặt mũi ông nội thì cũng nhìn tình cảm trước đây của các cháu. Ông nội nhớ trước kia cháu và Vân Hy rất tốt, có một lần cháu bị bệnh, Vân Hy biết liền chờ đến khi cháu tỉnh, lúc cháu không vui thì Vân Hy sẽ nghĩ cách chọc cháu cười, ba và mẹ cháy ly hôn, lúc đó cháu cực kì thương tâm, Vân Hy nó…”

Chọn tập
Bình luận