Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, thu hồi ánh mắt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nở nụ cười gượng, giọng nói ngọt ngào trong trẻo: “Tổng giám đốc, nếu như không có việc gì nữa, tôi đi xuống làm việc trước.”
Cô vừa dứt lời, Long Tư Hạo liền nhướng mày liếc nhìn cô, đôi mắt hẹp dài nheo lại, môi mỏng phun ra hai chữ: “Có việc.”
Nghe anh nói có việc, Lê Hiểu Mạn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục duy trì nụ cười điềm đạm: “Tổng giám đốc, anh còn có chuyện gì?”
Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ thâm thúy, môi mỏng khẽ mấp máy: “Đi pha cho anh ly cà phê.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cười híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc, tôi không phải thư ký của anh.”
“Anh biết.” Long Tư Hạo nhàn nhạt chớp mắt, cười ranh mãnh nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Mặc kệ chúng ta có lén lút thân mật thế nào, nhưng ở công ty, anh là cấp trên của em, lời nói của anh, em phải phục tùng, giống như em phục tùng mệnh lệnh của trưởng phòng Dương, hiểu chưa?”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Long Tư Hạo, trong đầu giống như có mười vạn con ngựa chạy qua.
Cô đi lên phía trước: “Bịch” đặt văn kiện trước mặt Long Tư Hạo, cười tươi như hoa liếc nhìn anh, cắn răng nghiến lợi nói rằng: “Tổng giám đốc, anh chờ chút.”
Nói xong cô lập tức ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Long Tư Hạo thấy cô rời khỏi, ánh mắt liền trở nên nhu hòa mà thâm tình, môi mỏng cong lên, giọng nói trầm thấp cùng cưng chìu: “Nha đầu ngốc!”
Anh thích trêu chọc cô, thích xem cô tức giận nhưng lại không phát tiết được.
Anh thích trêu tức cô như thế đấy, ai bảo ở nhà cô gọi anh là Tư Hạo, ở công ty lại gọi anh là tổng giám đốc.
Bất quá, một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô, toàn bộ mọi thứ thuộc về cô, anh đều yêu đến tận xương tủy.
Lúc Lê Hiểu Mạn bưng ly cà phê trở về phòng làm việc, Long Tư Hạo đang nghiêm túc duyệt văn kiện.
Người ta nói lúc đàn ông làm việc là cuốn hút nhất, lời này quả nhiên không sai, vốn dĩ Long Tư Hạo đã có khuôn mặt anh tuấn, lúc này nghiêm túc lại càng thêm mê người.
Trông anh giống như đang trong một bức tranh, mọi thứ xung quanh đều làm nền cho anh.
Quanh thân anh tản ra hơi thở vương giả mạnh mẽ, cùng với khí tức thiên tài trong giới kinh doanh, sức hấp dẫn của người đàn ông thành công trong sự nghiệp được anh biểu lộ vô cùng xuất sắc.
Một người như vậy bất luận là ở sự nghiệp, hay là những phương diện khác đều có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, năng lực hơn người, gần như là một người đàn ông hoàn mỹ, bất kỳ người nào cũng sẽ bị cuốn hút!
Lê Hiểu Mạn thấy anh đang chuyên tâm làm việc, rón rén đi lên phía trước, khẽ đặt ly cà phê xuống bên cạnh anh, ngước mắt nhìn anh.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, sóng mũi cao ngất, mày kiếm đầy khí phách, lông mi dài rậm như cánh bướm, thỉnh thoảng khẽ rung động, cực kỳ mê người, môi mỏng khẽ mím thành đường cong ưu mỹ.
Đang lúc cô chuẩn bị thu lại tầm mắt, trong lúc lơ đảng đã nhìn thấy dấu ấn màu hồng trên cổ áo sơ mi trắng của anh, từ hình dạng phán đoán, là một dấu son môi.
Đôi mắt trong veo như nước của cô nheo lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Long Tư Hạo.
Nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của cô, Long Tư Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn dấu son trên cổ áo mình, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh, không có một tia hoảng sợ.
Anh bưng ly cà phê trên bàn, đặt sát vào mũi ngửi một cái, đáy mắt sâu thẳm hiện ra ý cười, ưu nhã uống một ngụm, chỉ nhướng mày liếc nhìn cô, ánh mắt nhu hòa: “Vẫn không có gì muốn hỏi anh sao?”
Thấy gương mặt bình tĩnh, không hề hoảng sợ, Lê Hiểu Mạn nheo lại mắt, cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không hỏi anh chuyện dấu son môi.
Long Tư Hạo thấy cô không hỏi, nên tiếp tục chuyên tâm làm việc, giống như Lê Hiểu Mạn không hề phát hiện ra điều gì.
Anh không để ý cùng coi thường, khiến lửa giận trong lòng Lê Hiểu Mạn bừng cháy, đột nhiên, cô bưng ly cà phê lên, trực tiếp tạt vào người Long Tư Hạo, cắn răng nghiến lợi tức giận nói: “Long Tư Hạo, tên khốn kiếp anh.”
Dứt lời, cô xoay người định đi ra ngoài, lại bị Long Tư Hạo nắm chặt cổ tay mảnh khảnh.
“Hiểu Hiểu, cơn tức lớn như vậy, là ám chỉ anh nên giúp em tiêu trừ lửa giận ở phòng làm việc sao?”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn xoay người, đôi mắt trong veo như nước nheo lại, ánh mắt tức giận liếc nhìn anh: “Tiêu trừ cái đầu anh, thích tiêu trừ lửa giận cho phụ nữ như vậy thì đi tìm vị hôn thê của anh.”
Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo nheo lại, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Vị hôn thê của anh? Là ai? Chẳng lẽ không phải em sao?”
Lê Hiểu Mạn gạt tay Long Tư Hạo, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, đừng giả bộ, anh dám nói Sophie không phải là vị hôn thê của mình không? Anh dám nói thứ trên cổ áo anh không phải kiệt tác của cô ta không?”
Long Tư Hạo nhướng đôi mày anh tuấn, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên, không che giấu chút nào:“Là kiệt tác của cô ấy…”
Nghe được lời anh, Lê Hiểu Mạn siết đôi tay mảnh khảnh, đang định nổi trận lôi đình, câu nói tiếp theo của Long Tư Hạo suýt chút nữa đã chọc cô tức hộc máu.
Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của anh khẽ nheo lại, nhướng mày liếc nhìn cô, cong môi cười, giọng nói trầm thấp: “Hiểu Hiểu, đến bây giờ em mới phát hiện có phải quá muộn rồi không? Anh nghĩ rằng em vừa vào sẽ thấy, nhưng em lại không tinh ý chút nào, xem ra anh cần phải đưa em đi kiểm tra thị lực chút mới được.”