Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo lúc này thật sự đã mất đi tất cả lý trí của mình, bàn tay trắng nõn thon dài của anh dùng sức điên cuồng xé nát quần áo của cô.
Trong không gian im lặng có thể nghe được âm thanh vải vóc quần áo bị xé rách.
Hành động của Long Tư Hạo làm cho Lê Hiểu Mạn cảm thấy nhục nhã vô cùng, cô ra sức giãy dụa đứng lên: “Cút ngay….Đừng đụng tôi…….Đồ khốn….Đừng…..Cút ngay…..”
Cô càng ra sức giãy dụa phản kháng, càng làm kích thích lửa giận trong lòng Long Tư Hạo.
Sự tức giận ghen tuông đã mạnh liệt thiêu đốt, nuốt chửng con người của anh.
Đột nhiên, anh đè áp đảo lên người cô, trực tiếp hôn xuống nơi mềm mại trước ngực cô.
Gặm cắn hôn xuống thân thể trắng nõn của cô, mỗi lần hôn của anh không hề ôn nhu nhẹ nhàng, hung hăng mãnh liệt cuồng dã hôn xuống cánh môi, lỗ tai, cổ, ngực của cô….
Lê Hiểu Mạn căn bản không thể ngăn cản hành động của anh, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt không thể cầm lại mà tuông ra như mưa, ướt tòan bộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nụ hôn của anh làm cho co nghĩ tới tấm ảnh chụp của anh và Sophie lúc trước, dạ dày khó chịu, cô nôn khan ra.
“Oẹ……Oẹ……”
Cô đột nhiên muốn ói làm cho Long Tư Hạo dừng lại động tác, lý trí thanh tỉnh lại một ít, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, không thể tin và tràn đầy đau đớn nhìn cô, bàn tay anh nắm nơi đẩy đà của cô càng chặt, giọng nói âm lãnh thống khổ: “Anh hôn em lại làm cho em ghê tởm muốn ói như vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn nôn khan không nhìn tới ánh mắt tràn đầy đau đớn, lại ra sức giãy dụa muốn đứng lên.
Nhìn thấy cô ra sức giãy dụa, Long Tư Hạo lại càng tức giận.
Ngay lúc anh đè xuống thân thể cô, muốn hôn lên môi cô, cô ra sức giãy dụa, bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của cô không cẩn thân tát trúng mặt của anh.
“ Chát…….”
Tiếng tát thật lớn vang dội trong phòng ngủ, làm cho hai người đều im lặng ngây người, trong không khí đang nóng nực đột ngột rơi xuống cái lạnh thấu xương.
Lê Hiểu Mạn nhìn bàn tay đang giơ lên của cô, khuôn mặt của Long Tư Hạo bị cô tát một cái làm cho một bên mặt đỏ sưng lên, đôi mắt trong suốt của cô mở lớn, đầy áy náy, đau lòng nhìn anh: “Em…Oẹ….Oẹ…”
Cô đang chuẩn bị mở miệng giải thích với anh, nhưng dạ dày khó chịu, loại cảm giác này giống như cô phải lập tức ói ra cho hết.
Cô dùng sức đẩy mạnh Long Tư Hạo ra, xuống giường lập tức chạy nhanh vào phòng tắm.
“ Oẹ……….Oẹ……”
Cô khó chịu nôn khan, đột nhiên có một mùi thức ăn xông lên ngay cổ họng cô, cô nôn tất cả thức ăn sáng nay cô vừa ăn ra ngoài.
Long Tư Hạo đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô nôn toàn bộ thức ăn ra ngoài, ánh mắt lo lắng của anh bây giờ thay thế bằng sự đau đớn vô cùng, ngực anh giống như bị một cây búa đánh thẳng vào thật mạnh, hít thở không thông, toàn bộ lục phụ ngũ tạng đều cực kỳ đau đớn, khó chịu.
Thì ra cô vô cùng chán ghét anh, ghét đến nỗi muốn nôn…!
Hốc mắt anh đỏ bừng, tràn đầy đau đớn, nước mắt không thể ngăn lại mà chảy ra như suối xuống má anh.
Lần này Lê Hiểu Mạn thật sự làm tổn thương đến tim anh.
Anh nắm chặt tay thành quyền, mạnh mẽ dùng lực đánh mạnh vào cánh cửa phòng tắm, phát ra âm thanh thật lớn.
Sau khi nôn toàn bộ thức ăn trong người ra ngoài, Lê Hiểu Mạn đang rửa mặt nghe tiếng vang thật lớn, xoay người lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Long Tư Hạo đi ra khỏi phòng.
Cô giật mình đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy kính trên cửa đã bị đánh vỡ nát, mà trên mặt kính còn có dính ít máu.
Lòng cô thắt lại, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia đau lòng, lập tức đi ra ngoài phòng ngủ tìm anh, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Nghĩ đến anh đã bỏ đi, trong lòng cô như bị kim châm, vô cùng đau đớn.
Không muốn gặp anh, nhưng khi anh rời đi, lại cảm thấy đau lòng khó chịu.
Cô cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Cô vội vàng đi ra, cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Long Tư Hạo đang ngồi ở trên ghế sa long trong phòng khách, anh không có rời đi.
Ánh mắt cô híp lại, khi nhìn thấy anh ngồi trong phòng khách, lòng cô cũng cảm thấy có chút vui sướng.
Đứng một lúc, cô mới đi tới, liến mắt nhìn thấy mu bàn tay anh bị thương, cô cảm thấy đau lòng, vốn định lạnh lùng mặc kệ không quan tâm, cô đi ngang qua anh, cô quay về lại phòng ngủ, anh cố ý để vết thương chảy máu như vậy để cô thấy mang hộp băng bó đến băng bó cho anh.
Long Tư Hạo đang ngồi uống rượu, anh muốn dùng men say để kiềm nén lại cảm giác đau đớn hụt hẫng trong lòng mình.
Sở dĩ anh không bỏ đi, là bởi vì anh lo lắng cho cô, không thể bỏ cô mà đi.
Lê Hiểu Mạn cầm hộp cứu thương đến trước mặt anh, nhíu mày khi thấy anh uống rượu, đặt hộp cứu thương xuống bàn trà vô cùng đắc đỏ, do dự một lúc, cô cũng đặt chìa khóa lên trên bàn.
Lập tức không nhìn tới anh nũa, mở miệng lạnh lùng nói: “Đưa chìa khóa này cho trợ lý Lạc giúp em.”
Hai hàng lông mày của Long Tư Hạo nhíu chặt lại, hai con mắt đỏ âu thâm trâm u ám liếc nhìn chìa khóa và hộp cứu thương để trên bàn trà, không thể hình dung được sự đau đớn khó chịu như lúc này.
“Em nghĩ như vậy thì có thể chia tay với anh sao?”
Anh hỏi, Lê Hiểu Mạn nghe không biết là đang từ chối hay đang ủng hộ cô, đôi mắt đau khổ lúc này bị thay thế thành sự thâm thúy và âm u lạnh lẽo.
Nghe được những lời nói của anh, thân thể Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, lòng cô co rút đau đớn, cô cắn chặt môi dưới, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh vuốt nhẹ cái bụng còn bằng phẳng của cô, không trả lời anh.
Bởi vì cô không biết trả lời như thế nào.
Cô thực sự rất mâu thuẫn, nghĩ muốn bỏ đi nhưng lại không thể rời xa anh, ở lại thì không biết làm sao đối mặt với anh.
Chuyện của anh và Sophie, cô không thể ganh tị, lại càng không thể làm như không biết gì, nghĩ đến lúc chia tay anh, cô lại càng khó chịu hơn khi ở lại bên cạnh anh.
Cùng anh ở chung một chỗ, cô đau khổ, chia tay anh, cô cũng cảm thấy đau khổ, cô thật sự hy vọng giữa anh và cô chưa xảy ra chuyện gì, như vậy cô không cần khó xử và đau lòng.
Hiện tại bọn họ có con với nhau, vốn là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ…