Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn vì lời anh nói mà đáy lòng xúc động không thôi, chóp mũi chua xót, hai mắt trong veo trào ra nước mắt.
Cô nhìn Long Tư Hạo, khóc thút thít nói: “Long Tư Hạo, cảm ơn anh! Cảm ơn anh tôn trọng em, quan tâm em, đau lòng em, cảm ơn anh ôn nhu, cảm ơn mỗi lần em bị tổn thương đều đứng ra, anh tốt đẹp ưu tú như vậy, nhưng đối xử thế với em, khiến em không dám tin, em sợ lúc này giống như ảo ảnh, mờ ảo làm em không bắt được, sợ thoáng qua rồi biến mất.”
Sau khi nhìn thẳng anh, cô bắt đầu sợ mất đi ôn nhu và quan tâm của anh dành cho cô.
Long Tư Hạo đau lòng nhìn cô gái nhỏ khóc thút thít trong ngực, hai cánh tay ôm cô thật chặt, cằm kiên nghị để ở trán cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Hiểu Hiểu, tin tưởng anh, anh tốt với em sẽ không biến mất như ảo ảnh, em là người phụ nữ kiếp này kiếp sau anh muốn nhất, là người phụ nữ anh muốn dùng cả thế giới để đổi lại.”
Lời nói của anh khiến Lê Hiểu Mạn rung động lần nữa, hai tay mảnh khảnh của cô ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực anh, quyến luyến ngửi hơi thở mát lạnh thuộc về anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc đen mềm của cô, khắc chế xúc động muốn cô, khàn giọng nói: “Hiểu Hiểu, đừng để anh chờ quá lâu.”
Lê Hiểu Mạn không phản ứng kịp ngẩng đầu lên, biểu tình mơ hồ: “Chờ cái gì quá lâu?”
Dáng vẻ mờ mịt này của cô cực kỳ khả ái, Long Tư Hạo chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, mi tâm thoáng qua tia kiềm chế, thanh âm cực kỳ khàn: “Hiểu Hiểu, anh vào phòng tắm.”
Anh buông Lê Hiểu Mạn ra, đi vào phòng tắm.
Thấy anh vào phòng tắm, chỉ chốc lát trong phòng tắm liền truyền tới tiếng róc rách, Lê Hiểu Mạn cau mày, không hiểu hành động đột ngột này của anh.
Đợi cô ngẫm nghĩ câu “Đừng để anh chờ quá lâu” kia, bỗng hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên.
Bên người còn có hơi thở nhàn nhạt thuộc về anh, cô ngửi hơi thở của anh, khóe môi nổi lên nụ cười, chớp chớp mắt, chẳng biết nảy sinh tình cảm từ lúc nào.
Long Tư Hạo tắm gần nửa giờ mới đi ra, chỉ quấn một khăn tắm, anh trực tiếp nằm xuống bên cạnh Lê Hiểu Mạn, duỗi cánh tay dài, kéo cô vào ngực anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chạm vào lồng ngực quyến rũ có lực của anh, nhiệt độ nơi đó lạnh như băng làm Lê Hiểu Mạn sợ run, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Anh tắm nước lạnh?”
Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng khẽ nhấp, thanh âm trầm thấp quyến rũ: “Có phải lạnh đến em không?”
Ngay sau đó anh tránh ra bên cạnh một ít, tránh thân thể anh lạnh đến cô.
Vì hành động nho nhỏ này, đáy lòng Lê Hiểu Mạn nổi lên ngàn lớp sóng biển.
Cô đỏ mặt, chủ động đến gần anh, đầu tựa vào ngực hơi lạnh của anh, thấp giọng nói: “Em không sợ lạnh.”
Nhận ra chút biết hóa nhỏ này của cô, mắt Long Tư Hạo tràn ngập ý cười, anh siết chặt hai tay, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nếu đứa bé trong bụng là của anh, tại sao còn muốn phá thai? Là sợ anh không phụ trách hay là căn bản không muốn sinh con cho anh?”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới anh sẽ hỏi chuyện này, cô ngước mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, em…”
Cô há miệng, lại không biết nên giải thích thế nào.
Long Tư Hạo thấy cô không biết nên giải thích thế nào, ngón tay thon dài nâng cằm cô, hôn lên đôi môi béo mập, mặt nghiêm túc: “Hiểu Hiểu, bất kể lần này em có lý do gì, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, trên người mỗi đứa con của chúng ta đều chảy máu của anh và em, là kết tinh của chúng ta, là chí bảo duy nhất có thể buộc chặt chúng ta với nhau cõi đời này.”
Nghe được anh nói “lần sau”: “mỗi một đứa con”, lòng Lê Hiểu Mạn lại rung động không thôi, bọn họ còn chưa có gì, anh đã nói lần sau, ý anh là giữa bọn họ sẽ không chỉ có một đứa con.