Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như bị lửa nướng vậy, nóng ran.
Cô bình phục tâm tình, ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo đang ngưng mắt nhìn cô, lòng lộp bộp, tim đập rộn lên.
Cô âm thầm hít thở, mới nhìn anh hỏi: “Long Tư Hạo, anh còn chưa nói, sao anh tới đây?”
Long Tư Hạo nhìn cô, vươn ngón tay thon dài ra vén sợi tóc bên má cô ra sau tai, môi mỏng khẽ nhấp: “Tôi không gọi em được, không yên tâm, nên tới.”
Một câu không yên tâm ngắn gọn của cô khiên Lê Hiểu Mạn xúc động, đáy lòng rung động.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Vậy tại sao anh leo cửa sổ?”
Long Tư Hạo cúi người, sắc mặt nhu hòa, môi mỏng kề sát bên tai cô, chậm rãi khạc ra hai chữ: “Tôi thích.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn cong môi, trợn mắt nhìn anh, ngay sau đó rũ mắt, thật ra anh không nói, cô cũng có thể đoán được, anh không muốn gây thêm phiền toái cho cô!
Hay là anh không chắc chắn Hoắc Vân Hy có ở nhà hay không, cho nên mới leo cửa sổ.
Bất kể nguyên nhân gì, tối nay anh leo cửa sổ thật sự quá có tình.
Cô ngước mắt nhìn anh lần nữa, trên mặt lộ vẻ tươi cười, giọng nhu hòa: “Không phải anh nói muốn tối nay tôi dọn ra Hoắc gia sao? Vậy anh có thể giúp hay không…”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, ánh mắt sâu thẩm thoáng qua nụ cười châm biếm sáng quắc nhìn cô, tay thuận thế kéo cô vào ngực, môi mỏng cong lên: “Em muốn tôi giúp em dọn?”
Lê Hiểu Mạn đang chuẩn bị gật đầu, Long Tư Hạo lại kề môi tới sau tai cô, thanh âm trầm thấp đầy từ tính: “Vậy tôi có lợi ích gì? Hử?”
Lê Hiểu Mạn chỉ cảm thấy sau tai nóng rần, không khỏi rụt cổ, nheo mắt nhìn anh: “Lợi ích chính là tôi mời anh ăn cơm.”
Long Tư Hạo nhướng mày, mắt đầy ý cười, trầm giọng nói: “Tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn ăn em.”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo…”
Long Tư Hạo đưa tay vuốt mái tóc đen của cô, khạc ra ba chữ mang theo cưng chiều: “Nha đầu ngốc…”
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, suýt chút nữa bị ánh mắt cưng chiều của anh bám vào, cả trái tim cô đều run rẩy, Long Tư Hạo chính là yêu nghiệt, một yêu nghiệt có thể tùy tiện làm cho tinh thần người khác không yên.
“Tôi dẫn em ra ngoài trước.” Long Tư Hạo nhìn cô nói, liền buông cô ra, sau đó hơi câu môi, chạy hai bước, nhảy lên cửa sổ phòng tắm dễ như trở bàn tay.
Anh nhảy lên cửa sổ, rồi nhảy ra ngoài, đứng trên bệ cửa sổ, mất không tới ba giây, tốc độ nhanh đến mức khiến Lê Hiểu Mạn chắt lưỡi.
Cô sững sờ đứng trong phòng tắm, liếc nhìn Long Tư Hạo nghiêng nửa người vào, anh sẽ vượt nóc băng tường sao? “Vèo” một cái liền bay lên.
“Hiểu Hiểu, đi lên.” Long Tư Hạo đứng tại chỗ nhìn Lê Hiểu Mạn, cánh tay thon dài đưa về phía cô.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt: “Tại sao chúng ta phải leo cửa sổ?”
Long Tư Hạo nhướng mày, khóe môi nở nụ cười phúc hắc: “Như vậy giống bỏ trốn hơn.”
“Bỏ trốn?” Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi, tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo…”
Long Tư Hạo sâu kín nhìn cô: “Còn không lên, tôi liền đi.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, sau đó chạy hai bước, gắng sức bật lên, bắt được tay Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo lập tức nắm chặt cổ tay cô, thoáng dùng chút lực, kéo cô lên, cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, kéo ra cửa sổ.
Vừa đứng lên bệ cửa sổ, Lê Hiểu Mạn nhìn xuống dưới, nơi này cách mặt đất ít nhất mười thước, cô sợ độ cao, bắp chân run rẩy.
Long Tư Hạo nhìn cô đang sợ hãi, môi mỏng cong lên, giọng kiên định: “Nhảy xuống.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn hoảng sợ trợn to hai mắt, hai chân mềm nhũn, ngã vào ngực anh, hai tay mảnh khảnh níu chặt cổ áo anh: “Tôi không muốn, tôi không muốn nhảy xuống, sẽ té chết.”
Long Tư Hạo thuận thế ôm chặt cô, ánh mắt thoáng qua tia buồn cười, môi mỏng kề sát bên tai cô, khẽ cắn rái tai cô, thanh âm trầm thấp: “Yên tâm, té không chết, chẳng qua té gãy chân gãy tay.”
Dứt lời, anh ôm ngang Lê Hiểu Mạn, bật người.
“A…” Lê Hiểu Mạn sợ hãi hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm chặt cổ Long Tư Hảo, chỉ thiếu siết chết anh.