Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy anh biểu tình lãnh đạm, ánh mắt lạnh rét, không có tia hoảng sợ khi nhìn thấy thuốc nổ, cô đột nhiên nghi ngờ thân phận của anh, anh tuyệt đối không chỉ là Tổng giám đốc TE, anh nhất định còn có thân phận khác.
Long Tư Hạo kéo Lê Hiểu Mạn vào ngực, mắt hẹp dài lạnh thấu xương nhìn Lăng Dinah, thanh âm lạnh lẽo, giọng cũng rất nặng, không lắng nghe thì không nghe được: “Dinah, get out.”
Lăng Dinah ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt kiên định: “No! Glen, I want to stay here.”
Glen là tên tiếng Anh của Long Tư Hạo, có rất ít người biết, Lăng Đại Nạ biết được, dĩ nhiên là vì Lăng Hàn Dạ.
Lê Hiểu Mạn nghe Lăng Dinah kêu Long Tư Hạo là “Glen”, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô đột nhiên cảm thấy cô và anh căn bản không giống người một thế giới.
Cô ngay cả tên tiếng Anh của anh cũng không biết, dường như anh có rất nhiều chuyện gạt cô.
Trong lòng không vui, Lê Hiểu Mạn đẩy tay Long Tư Hạo ôm eo cô ra, trợn mắt nhìn anh: “Em đói, đi nấu mì, anh tự giải quyết phụ nữ của mình đi, nói cô ta đừng tùy tiện ném loạn chất nổ.”
Dứt lời, cô đi thẳng vào phòng bếp.
Cô vốn cảm thấy Lăng Dinah cầm thuốc nổ tới, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng giờ phút này không hiểu tại sao căm ghét cô ta, nên không sợ.
Trong tiềm thức, cô tin tưởng Long Tư Hạo, lần trước Doris gắn thuốc nổ trên người cô, anh cũng có thể hủy đi, lần này chắc không thành vấn đề.
Long Tư Hạo thấy cô vào bếp, anh cau mày, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lăng Dinah, thanh âm lạnh như băng: “Còn chưa cút, muốn tôi ném cô ra ngoài?”
Lăng Dinah nghe vậy, ngước cằm tinh xảo lên, giảo hoạt cười: “Anh Tư Hạo, em ở đây, nếu không, em liền dẫn thuốc nổ, mặc dù chúng ta không thể cùng sinh, nhưng có thể cùng chết cũng không tệ nha! Còn nữa, nếu anh dám ném em, em lập tức cởi quần áo, sau đó nói với Lê tiểu thư kia, anh vô lễ với em.”
Cô ta nói ra ba chữ “cởi quần áo”, nở nụ cười, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Anh Tư Hạo, anh cho em ở đây đi! Được không? Bây giờ em không có chỗ nào để đi, em nổ biệt thự của anh trai em rồi.”
Long Tư Hạo nhướng mày, cất nước lên chuẩn bị ném cô ta ra ngoài, Lăng Dinah thấy vậy, quyến rũ cười một tiếng, vứt thuốc nổ trong tay, không có tự trọng mà cởi áo, giọng kiều mỵ hô lớn: “A… Anh Tư Hạo, anh thật là xấu, anh sờ ngực người ta…”
Lăng Dinah dứt lời, Lê Hiểu Mạn ở trong bếp đi ra, đúng lúc thấy Long Tư Hạo cất bước đi về phía Lăng Dinah, vươn tay tới cô ta.
Nhìn từ sau, hành động đó của anh giống như đang sờ ngực Lăng Dinah.
Còn Lăng Dinah quần áo xốc xếch, lộ ra hai vai trắng như ngọc, ánh mắt màu nâu khiêu khích nhìn Lê Hiểu Mạn.
Thấy thế, ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén như kiếm nhìn Long Tư Hạo, xoay người vào phòng bếp, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa phòng bếp lại, mắt không thấy vì sạch.
Long Tư Hạo nghe tiếng đóng cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng phòng bếp.
Lăng Dinah thừa dịp Long Tư Hạo không chú ý, liền kéo vali nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Bước chân ổn định, căn bản không giống người say rượu, nói rõ vừa rồi là cô ta giả bộ.
Lăng Dinah vào phòng ngủ, liền kéo vali thẳng vào phòng tắm.
Long Tư Hạo mặt âm trầm đi vào phòng ngủ, cầm điện thoại anh, ra phòng khách trực tiếp gọi cho Lăng Hàn Dạ.
Điện thoại vừa tiếp thông, anh liền lạnh lùng xen lẫn tức giận nói: “Lăng Hàn Dạ, là anh nói cho em gái anh tôi ở Hồng Hoa Uyển? Xem ra anh chán sống rồi?”
“Long thiếu, tin tôi, tôi cũng bị ép buộc, anh cũng biết tính cách của Dinah, thích chơi thuốc nổ, không có chuyện gì không dám làm, vì ép tôi nói chỗ anh ở mà nổ nhà tôi, có phải em ấy đi tìm anh không? Chăm sóc em ấy mấy ngày giùm tôi.”
Lăng Hàn Dạ nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Thấy Lăng Hàn Dạ cúp điện thoại, sắc mặt Long Tư Hạo càng âm trầm lạnh lẽo, bàn tay hận không thể bóp nát điện thoại.
Thấy cửa phòng bếp còn đóng, anh cất bước lên, gõ cửa phòng bếp, thấp giọng kêu: “Hiểu Hiểu…”
Anh gọi ba lần, Lê Hiểu Mạn mới mở cửa, nheo mắt nhìn anh, giọng không vui: “Có chuyện gì?”
Long Tư Hạo thấy cô không vui, híp mắt, nhân cơ hội chen vào phòng bếp, sau đó thuận thế đóng cửa phòng bếp, lợi dụng ưu thế thân thể ép cô vào cửa, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô, môi mỏng cong lên: “Vợ tức giận?”
Lê Hiểu Mạn kéo tay anh xuống, không vui trợn mắt nhìn anh: “Ai là vợ anh? Đừng kêu bậy.”
Long Tư Hạo cười nhạt kéo tay trái cô, nhìn ngón giữa của cô, cong môi cười, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Đeo nhẫn của anh, em chính là vợ anh.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, chuẩn bị tháo nhẫn ra, Long Tư Hạo liền nắm tay cô, thâm tình nhìn cô: “Còn nói không giận? Hiểu Hiểu, Dinah chính là em gái của Lăng Hàn Dạ, phụ nữ của anh chỉ có em, chẳng lẽ những lời sáng nay anh nói còn chưa đủ để cho em tin tưởng trong lòng anh chỉ có em sao? Hử?”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt, mỗi một câu nói sáng nay của anh, cô đều nhớ trong lòng, chính vì nguyên nhân này mà cô tin tưởng anh, cho nên vừa rồi cô yên tâm nhốt anh và Dinah bên ngoài.
Cô nhìn ra, Dinah đó thích anh.