Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 341: Long thiếu, khiến phụ nữ mê đắm (1)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Vừa vặn!” Hàn Cẩn Hi nhìn về phía cô, hơi mở nửa mắt, lười biếng nói: “Chúng ta đánh một ván bài, cô thắng, tôi sẽ cho cô năm phút, nếu như cô thua…”

Lê Hiểu Mạn không đợi anh ta nói xong, cô nheo mắt lại liếc nhìn anh ta: “Anh biết đánh bài, mà tôi lại không biết, tôi không biết làm thế nào để thắng, trừ phi, chúng ta không so kỹ thuật đánh bài, mà so ông trời sẽ giúp ai, nếu như tôi thắng, mời Hàn tổng tuân thủ cam kết, cho tôi năm phút, nếu như tôi thua, tôi sẽ để Hàn tổng muốn làm gì thì làm trong năm phút.”

Cô vừa nói ra lời này, đám người chung quanh và Hổ đều tò mò nhìn cô.

“Để rôi muốn làm gì thì làm trong năm phút?” Nghe vậy, Hàn Cẩn Hi u trầm liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi môi đỏ như lửa khẽ nở nụ cười khiến người ta đoán không ra.

Đối với anh ta mà nói, thắng thua đều không có bất kỳ tổn thất nào, tuy nhiên cô đưa ra yêu cầu như vậy để anh ta cho cô năm phút lại đã gợi lên mấy phần húng thú trong anh ta.

Anh ta không đáp ứng Lê Hiểu Mạn phải đánh cuộc giống như cô nói vậy, nhưng Lê Hiểu Mạn cũng không có ý đợi anh ta đáp ứng.

Đối phó loại người như anh ta, thì mình nhất định phải ra tay làm chủ trước mới được.

Nếu để cho anh ta nắm giữ quyền chủ đạo, thì ngay cả cơ hội đánh cuộc với anh ta cô cũng không có.

Cô cầm bộ bài trên bàn lên, nhìn về phía Hàn Cẩn Hi, rồi mỉm cười đưa bộ bài trong tay tới trước mặt anh ta, khẽ nõi: “Hàn tổng, chúng ta cá xem ai rút được quân bài lớn hơn, phiền Hàn tổng tự mình rút bài, nhưng chỉ có thể rút ra một tấm.”

Hàn Cẩn Hi chăm chú nhìn, ánh mắt lười biếng liếc nhìn bộ bài mà cô đưa tới, anh ta khẽ mím môi, cũng không đáp lại lời của Lê Hiểu Mạn, hai ngón tay thon dài tùy ý rút ra một lá bài từ bộ bài trong tay Lê Hiểu Mạn.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, rồi cũng tùy ý rút ra một lá bài, cô cầm lá bài mà mình đã rút ra ở trong tay, rồi bỏ bộ bài còn lại vào trên bàn.

Sau đó, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn xem mình đã rút lá bài gì, trực tiếp đặt lên bàn cho cho Hàn Cẩn Hi nhìn, mỉm cười nói: “Hàn tổng, mời lật bài!”

Hàn Cẩn Hi hơi híp mắt lại nhìn lá bài mà cô đã rút ra, anh ta cũng không lật lá bài mà mình đã rút ra, mà trực tiếp xé bỏ, sau đó nói ra ba chữ: “Cô thắng.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, cô hơi kinh ngạc, có vẻ như anh ta cũng không biết mình đã rút được lá bài gì, sao đã nhận thua.

Đám người đang vây xem trong sòng bạc, cà cả Hổ cũng không giải thích được mà nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi, cũng không biết Lê Hiểu Mạn thắng như thế nào.

Mà Lê Hiểu Mạn cảm thấy dường như Hàn Cẩn Hi cố ý để cho cô thắng.

Hàn Cẩn Hi đứng lên, anh ta liếc nhìn Hổ, lười biếng nói: “Cho tôi mượn một căn phòng.”

Hổ nghe vậy, phục hồi lại tinh thần rồi nhìn về phía anh ta, cười nói: “Hàn tổng cứ tùy tiện dùng, tùy tiện dùng.”

Sau đó anh ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Còn không nhanh theo sát Hàn tổng, Hàn tổng đang ngầm thừa nhận để cho cô đi bồi anh ta.”

Lê Hiểu Mạn khẽ co rút khóe miệng, cô đi theo Hàn Cẩn Hi ra phía sau của sòng bạc, lên tầng hai.

Tầng hai có một phòng khách lớn, bố trí tạm chấp nhận được, mặc dù còn kém xa so với thành phố lớn, nhưng nếu so với đồ đạc mà cô nhìn thấy ở thôn chài lưới thì bài trí trong này cao cấp hơn nhiều.

Hàn Cẩn Hi ngồi xuống ở trên chiếc ghế sa lon lớn trong phòng khách, chân dài vắt lên, anh ta khẽ nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng về phía Lê Hiểu Mạn, rồi nhẹ nhàng nói một chữ: “Ngồi.”

Lê Hiểu Mạn cười gật đầu với anh ta, rồi ngồi ở trên ghế sa lon đơn cách anh ta một khoảng.

Thấy vậy, Hàn Cẩn Hi nhìn cô thật sâu: “Qua đây, sang ngồi bên cạnh tôi.”

“A…” Lê Hiểu Mạn như nghe không hiểu, cô giật mình liếc nhìn anh ta, đang muốn tìm cớ cự tuyệt, thì giọng nói của Hàn Cẩn Hi lại vang lên.

“Làm sao? Vừa rồi nhiều người như vậy mới dám đến gần tôi, bây giờ lại không dám? Nếu như cô không muốn lãng phí năm phút thì qua đây ngồi, cô ngồi xa, tôi không nghe rõ cô nói, đến lúc đó sợ rằng cô lại phải lập lại n lần.”

Lê Hiểu Mạn nâng tầm mắt nhìn Hàn Cẩn Hi, rồi đứng lên, cô mỉm cười ngồi ở bên cạnh anh ta.

Nhìn từ xa, hai người như đang vai kề vai, nhưng trên thực tế thì giữa hai người vẫn có mấy cm khe hở.

Trên người Hàn Cẩn Hi có một mùi hương rất thơm, dễ ngửi lại say lòng người giống như là rượu ngon có rất nhiều năm lịch sử vậy.

Chọn tập
Bình luận
× sticky