Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 189: Buộc cô, thông báo với chồng.. (2)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này lòng cô giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, cô thật sự không ngờ, có một ngày cậu ruột cô lại bắt cóc cô.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện trước đó cậu có gọi đến để mượn tiền, lẽ nào vì để cô vay tiền Hoắc Vân Hy, mà cậu lại bắt cóc cô?

Cô là cháu ruột của cậu đấy! Sao cậu lại nhẫn tâm như vậy?

Đôi mắt cô hiện ra hơi nước, nước mắt trong suốt tràn ra khỏi viền mắt, tim còn đau hơn vết thương ở bàn tay, vì sao người thân cô ai cũng muốn làm tổn thương cô? Vì sao?

Báo ca thấy gã đàn ông trùm đầu dễ dàng bị Lê Hiểu Mạn nhận ra, hắn tức giận nhìn Lê Chấn Hoa, níu lấy cổ áo của hắn: “Lê Chấn Hoa, mày thật sự là đồ đầu heo, ai bảo mày lên tiếng? Nếu cháu mày đã nhận ra mày, tao giao nó cho mày, còn nữa, tao không thích dùng vũ lực cho lắm, mày bảo cô ta phối hợp cho tốt, tao đảm bảo cô ta sẽ được toàn vẹn, sẽ không bị đánh nữa, chỉ cần cô ta bảo Hoắc Vân Hy đem mười triệu tiền chuộc đến, tao liền thả cô ta, ba triệu mày thiếu tao cũng không cần trả, bằng không, tao ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập, chơi đùa chán cháu mày rồi sẽ bán sang Thái Lan.”

Lê Chấn Hoa nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, lập tức khom lưng, vẻ mặt cung kính cười nói: “Báo ca, tôi nhất định làm tốt chuyện này, tôi lập tức nói với nó.”

Dứt lời, Lê Chấn Hoa đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn: “Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, sau đó than thở khóc lóc: “Mạn Mạn, nể tình từ nhỏ cậu đã rất yêu thương cháu, hãy giúp cậu chuyện này, phối hợp tốt với Báo ca, khiến cho Vân Hy cầm mười triệu đến chuộc cháu có được hay không? Báo ca không phải người dễ trêu chọc, cậu biết tính cháu quật cường, không dễ dàng cúi đầu, nhưng cháu như vậy không chỉ hại cậu, mà còn hại chính mình, một cô gái nhỏ như cháu, sao có thể chịu đòn? Thật ra Báo ca còn rất nhiều cách để đối phó cháu, Báo ca nói không thích dùng vũ lực, chỉ cần cháu phối hợp, Báo ca sẽ không làm gì cháu.”

Nghe những lời Lê Chấn Hoa nói, nước mắt Lê Hiểu Mạn càng tuôn trào mãnh liệt, vì tiền, cậu ruột lại quỳ xuống trước mặt cô, vì sao người bên cạnh cô đều muốn làm tổn thương cô?

Hoắc Vân Hy, mẹ cô, bây giờ lại đến cậu ruột.

Đối xử tốt với cô ngoại trừ Lâm Mạch Mạch, cũng chỉ có Long Tư Hạo.

Lê Chấn Hoa thấy hắn nói hồi lâu, mà Lê Hiểu Mạn cũng chỉ nhìn ông khóc, không có lên tiếng.

Ông có chút kinh hoảng nói: “Mạn Mạn, cháu nghe cậu nói, phối hợp tốt với Báo ca, nếu không….Báo ca sẽ đánh chết cháu.”

Báo ca thấy Lê Chấn Hoa nói hồi lâu, Lê Hiểu Mạn vẫn không lên tiếng, ánh mắt của hắn hung ác, nhìn hai gã đàn ông đeo kính mát, chỉ vào một người nói: “Mày đi dạy dỗ cô ta một trận cho tao, tao không tin cô ta có thể ngậm miệng mãi… “

Nói đến đây, hắn nhìn về phía một người đàn ông khác: “Mày nữa….gọi cho Hoắc Vân Hy… “

Hai gã đàn ông đồng thời lên tiếng trả lời, một người đi về phía Lê Hiểu Mạn, đang định ra tay với Lê Hiểu Mạn, Lê Chấn Hoa lập tức nói: “Báo ca, nha đầu kia từ nhỏ tính tình đã khá quật cường, dù anh đánh chết nó, nó cũng sẽ không nói một tiếng… “

Lê Chấn Hoa còn chưa nói hết, một người đàn ông khác đã gọi được cho Hoắc Vân Hy.

Lúc này, Hoắc Vân Hy đang ở nhà họ Hoắc, bởi vì gần đây cổ phiếu Hoắc thị liên tục giảm, cổ đông rút vốn, tìm không được Lê Hiểu Mạn, những chuyện này đủ khiến cho ông sứt đầu mẻ trán.

Thấy số lạ gọi đến, sau khi nhận, anh còn chưa lên tiếng, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói xa lạ.

“Hoắc tổng, hiện tại vợ anh đang trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì đem mười triệu tiền chuộc đến.”

Hoắc Vân Hy cả kinh, hai tròng mắt lãnh mị nheo lại, không biết đối phương nói vợanh là người nào: “Vợ tôi? Anh là ai? Dám vơ vét tài sản tôi?”

Báo ca cầm điện thoại di động, biểu tình trên khuôn mặt âm lãnh: “Hoắc tổng, không cần biết tôi là ai, tôi cho anh thời gian một ngày chuẩn bị, tám giờ sáng mai, tôi sẽ nói cho anh biết chỗ giao tiền chuộc.”

Bàn tay trắng nõn cầm điện thoại của Hoắc Vân Hy siết chặt lại, đôi mắt hiện lên sự sắc bén, có người lại dám vơ vét tài sản của anh, giọng anh lạnh như băng: “Vì sao tôi phải cho anh tiền chuộc? Dám vơ vét tài sản của tôi, tốt nhất đừng để tôi tra ra là ai, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Dứt lời, Hoắc Vân Hy đang định cúp điện thoại, đột nhiên nhớ đến đối phương nói vợ anh trong tay hắn ta, anh nheo mắt, chẳng lẽ là Lê Hiểu Mạn? Không phải cô đã bị Long Tư Hạo đưa đi sao?

Đột nhiên, anh lạnh giọng nói: “Không phải nói bắt vợ tôi sao? Bảo cô ấy nghe điện thoại, nếu như không xác định được có phải vợ tôi không, tôi tuyệt đối sẽ không giao tiền chuộc, còn nữa, tôi muốn biết cô ấy vẫn an toàn.”

Báo ca nghe Hoắc Vân Hy nói như vậy, cầm điện thoại di động đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đặt điện thoại trước miệng cô, nói: “Không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn báo tin bình an cho chồng mày, nhanh lên chút.”

Chọn tập
Bình luận