Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dẫn đầu là Long Tư Hạo đang vội vàng trở lại, sắc mặt anh tái nhợt tiều tụy như trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ tràn đầy lo âu và lo lắng.
Anh đi rất nhanh nhịp bước chân không vững vàng, ở phía sau anh là Lạc Thụy, Dinah, Lăng Hàn Dạ, đều lo lắng không thôi.
Hoắc Vân Hy nhìn Long Tư Hạo, lúc nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt vội vội vàng vàng anh sụt xuống, tức giận lập tức tiến lên, nắm chặt tay hướng về phía anh đấm tới.
“Long Tư Hạo, anh đang làm cái gì? Thời điểm Mạn Mạn gặp chuyện không may, anh ở đâu?”
Mặc dù Long Tư Hạo đang bị bệnh nặng, nhưng thân thủ anh vẫn nhanh nhẹn như trước, thuận lợi tránh được một quyền của Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy thế, muốn ra tay tiếp, Hoắc Nghiệp Hoằng đang ngồi trên ghế thần sắc ngưng trọng đứng lên, giận tái mặt la: “Vân Hy, dừng tay.”
Dứt lời, ông quải trượng đứng lên, nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, liền nhíu mày nói: “Tư Hạo, thoạt nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, làm sao vậy?”
“Cháu không sao!” Long Tư Hạo cau mày, nói với Hoắc Nghiệp Hoằng xong, liền xoay người, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, bàn tay to trắng nõn nắm chặt thành quyền, trong lòng tràn đầy lo lắng và sợ hãi mà trước đây chưa từng có.
Không biết vì sao, anh cảm thấy anh sẽ mất đi cái gì đó.
Xoay người, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng nhìn Lê Chấn Hoa có vẻ mặt lo lắng giống anh, trầm giọng hỏi: “Hiểu Hiểu đi vào bao lâu rồi?”
Lê Chấn Hoa xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, nhìn về phía Long Tư Hạo nhíu mày nói: “Long tổng, cậu đã đi nơi nào? Tại sao bây giờ mới đến? Mạn Mạn đã bị đẩy đi mười mấy giờ, không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Lạc Thụy nghe Lê Chấn Hoa nói như vậy, sợ hãi và lo lắng cho Long Tư Hạo, chau mày nói: “Sẽ không, tiểu bảo bối của Lê tiểu thư và tổng giám đốc của chúng ta nhất định bình an vô sự, nhất định, Bồ Tát phù hộ, nhất định sẽ phù hộ các cô bình an vô sự.”
Lòng của Long Tư Hạo co rút lại, chưa bao giờ anh cảm thấy trái tim của mình bị bất an gặm nhấm.
Con ngươi anh nhắm chặt hướng cửa phòng cấp cứu, thần sắc lo lắng thập phần.
Đột nhiên, phòng cấp cứu sản phụ mở ra, bác sĩ đỡ đẻ cho Lê Hiểu Mạn đi ra, phía sau người anh còn có một y tá ôm một đứa bé.
Vẻ mặt hai người đều rất nghiêm trọng.
Mấy người bên ngoài phòng cấp cứu thấy thế, lập tức tiến lên.
Con ngươi hẹp dài của Long Tư Hạo nhìn trên người bác sĩ đầy máu, trái tim liền một trận co rút nhanh, vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Hiểu Hiểu của tôi…. cô ấy thế nào?”
Hai tròng mắt củq Hoắc Vân Hy cũng như vậy tràn đầy lo lắng nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, Mạn Mạn cô ấy thế nào?”
Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng nhìn Long Tư Hạo, Hoắc Vân Hy và đám người, hít sâu sau đó thở dài một hơi, nghiêng người nhìn nữ y tá bên cạnh, lúc này mới nói: “Phu nhân không có việc gì, chỉ ngất đi thôi, không có sinh bệnh nguy hiểm, về phần đứa bé, vừa sinh ra đã không còn hô hấp, là bé gái.”
“Cái gì? Không hô hấp?” Long Tư Hạo không dám tin nhìn bác sĩ, đáy lòng phát lạnh, thân thể nháy mắt liền lạnh toát, trái tim co thắt nhanh.
Trái tim, không thể diễn tả bằng lời rằng rất đau.
Không hô hấp, con gái anh và Hiểu Hiểu không hô hấp?
Không thể tiếp nhận được anh lảo đảo lui về sau một bước, suýt nữa không đứng vững vàng, cũng may bên cạnh có có Lạc Thụy kịp thời đỡ anh.
Toàn thân anh đều phát run, con ngươi chứa đầy nước bi thống, ánh mắt hung ác nhìn về phía bác sĩ: “Anh nói lại lần nữa xem? Con gái của tôi và Hiểu Hiểu….như thế nào?”
Khuôn mặt anh vốn tái nhợt, bây giờ càng trắng bệch hơn.
Bác sĩ rủ mi không nói, phút chốc anh xông người lên, bàn tay to trắng nõn nắm cổ áo bác sĩ, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bác sĩ: “Con gái của tôi và Hiểu Hiểu vì cái gì mà không hô hấp? Tốt nhất anh nói rõ ràng”
Sắc mặt bác sĩ đỏ ngắt, sợ hãi nhìn Long Tư Hạo: “Thực xin lỗi, Anh…. anh đừng kích động, tôi…. chúng tôi đã…. đã cố hết sức, khụ… khụ….”
Bác sĩ không ngừng ho khan đứng lên, sắc mặt ngày càng càng đỏ.
Mắt thấy bác sĩ sắp bị Long Tư Hạo bóp cổ sắp chết, Lạc Thụy tiến lên nắm bàn tay trắng nõn đang phát run của anh, nhíu mày, thần sắc ngưng trọng nhìn anh: “Tổng giám đốc, anh đừng xúc động.”
Đôi mắt Long Tư Hạo đỏ sậm dọa người, vẫn không buông tay, Lạc Thụy lúc này mới đi tới trước người y tá, cô đang ôm trong lòng, ôm lấy đứa bé, nhìn thoáng qua, mày chau chặt, lập tức ôm đứa bé đến trước người Long Tư Hạo
“Tổng giám đốc… đứa bé….”
Mghe vậy, Long Tư Hạo chậm rãi buông lỏng tay, ánh mắt run rẩy bi thống nhìn chằm chằm trong lòng Lạc Thụy, đứa bé trên người đã chết.
Đây là đứa con đầu tiên của anh, là đứa bé đầu tiên của anh và Hiểu Hiểu, là con gái của anh chưa kịp mở mắt nhìn anh, đã….
“Nghiên Nghiên…. Nghiên Nghiên…” thanh âm anh trầm thấp mang theo tiếng nức nở, khàn khàn, hỗn loạn cùng bị thống không dám tin.
Cứng đờ hồi lâu, anh mới run rẩy vươn tay, từ trong lòng Lạc Thụy, ôm đứa bé vào ngực.
Bởi vì không đủ tháng, đứa bé mới hơn bốn cân, Long Tư Hạo ôm vào trong ngực, hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng, nhẹ như lông tơ.
——— Huyên Huyên có chuyện nói———
Các bảo bối đừng đánh Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng là người mẹ, đứa bé không chết, bị trộm long tráo phượng! Về phần đứa bé đi đâu, các bảo bối thông minh, nhất định có thể đoán được, phía trước chương này cũng có ám xhỉ, các bảo bối thông minh hẳn là phát hiện được đi? Chờ Hiểu Hiểu bùng nổ, cô sẽ đem tổn thương của cô “Bầm thay vạn đoạn”