Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hốc mắt anh cũng ươn ướt, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô, ánh mắt đau lòng và áy náy nhìn cô chằm chằm: “Hiểu Hiểu, tha thứ anh, nếu anh rời đi, khiến em hận anh sẽ tốt hơn yêu anh, như vậy em sẽ nhanh chóng quên anh, anh chỉ hy vọng khi anh không ở trên đời này nữa, em có thể sống tốt hơn vui vẻ hơn, sẽ không vì tên cặn bã anh rời đi mà thương tâm.”
“Tư Hạo…” Nước mắt Lê Hiểu Mạn rơi lã chã, nhìn Long Tư Hạo, trong lòng vừa đau vừa giận.
Anh sinh bệnh nặng như vậy, tại sao có thể gạt cô?
Lỡ như anh không sống qua năm năm, lỡ như hôm nay cô nghe được tin anh đã rời khỏi thế giới này, vậy cô phải làm sao?
Thống khổ cùng anh âm dương xa cách còn khiến cô đau đến không muốn sống hơn anh làm tổn thương cô.
Cô nhào vào trong ngực anh, nước mắt rơi như mưa, giơ nắm đấm đánh lên ngực anh: “Tư Hạo, anh thật là quá đáng, tại sao anh có thể gạt em? Bất kể anh có nguyên nhân mục đích gì, anh đều không được gạt em, khi em biết anh bị bệnh sớm tối, em lại không thể ở bên cạnh anh, anh biết em đau lòng và thống hận mình không chu đáo bao nhiêu không? Em và anh chung chăn gối, em cũng không phát hiện anh bị bệnh, em thật sự quá ngu ngốc.”
Long Tư Hạo ôm thật chặt Lê Hiểu Mạn thương tâm khóc thút thít, hốc mắt cũng trào ra nước mắt, giờ phút này anh chân thành cảm nhận được Hiểu Hiểu của anh yêu anh bao nhiêu, nếu không sau khi biết anh bị bệnh, cô sẽ không khóc thương tâm như vậy.
Năm năm trước anh sợ sau khi cô biết bệnh tình của anh sẽ lo lắng, sợ anh chết cô sẽ thương tâm, cho nên anh mới nhẫn tâm tổn thương cô.
Anh không hy vọng sau khi anh chết, cô một mình ở trên đời này thương tâm, càng không hy vọng cô vì anh chết mà làm ra chuyện ngu ngốc gì.
Anh thâm tình nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Hiểu Hiểu, yên tâm, anh đã khỏe rồi, anh sẽ không rời khỏi em.”
Lê Hiểu Mạn ngước đôi mắt ngấn lệ, cắn chặt môi dưới run rẩy, giọng nức nở: “Khốn kiếp, anh thiếu chút nữa đã rời khỏi em, nếu anh chết, anh bảo một mình em sống thế nào?”
Mắt Long Tư Hạo nổi lên ý cười, đưa tay lau nước mắt cô, cong môi cười, giọng nhẹ nhàng: “Nha đầu ngốc, còn có thể thế nào, đương nhiên là hưởng thụ, không phải anh để lại cho em số tài sản lớn sao? Em có thể không lo áo cơm, còn có thể cầm tiền mồ hôi nước mắt của anh đi nuôi tiểu bạch kiểm, em nói xem tốt biết bao?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh còn có tâm tình chọc cười cô, cô trợn mắt nhìn anh, trong lòng vì giọng điệu của anh mà thả lỏng một ít: “Nếu em thật sự cầm tiền mồ hôi nước mắt của anh đi nuôi tiểu bạch kiểm, anh còn không từ trong quan tại nhảy ra bóp chết em sao?”
“Ha ha…” Long Tư Hạo câu môi cười, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người của cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Nếu anh thật sự từ trong quan tài nhảy ra, cũng bóp chếp tiểu bạch kiểm đó, không nỡ lòng bóp chết em, nhưng mà ngược lại đây là cách tốt để anh “chết đi sống lại”, nếu ngày nào anh đi trước một bước, em có thể thử dùng cách này để anh… ưm…”
Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong, chủ động hôn lên môi anh, hung hăng trừng anh, mới rời khỏi môi anh.
“Long Tư Hạo, em không cho phép anh nói chết, anh hãy nghe cho kỹ, nếu anh dám chết trước mặt em, em đuổi theo xuống địa phủ cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
Mắt Long Tư Hạo chứa nụ cười nhìn cô: “Nha đầu ngốc, không ai sẽ chết!”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt anh, đầu tựa vào ngực anh: “Em mặc kệ, em không cho phép anh chết trước mặt em.”
“Hiểu Hiểu, căn cứ thống kê, đàn ông chết sớm hơn phụ nữ, cho nên…”
Không đợi Long Tư Hạo nói xong, Lê Hiểu Mạn đẩy anh ra đứng lên, tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh nói thêm gì nữa, em liền tức giận.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn thật sự nổi giận, cánh ta dài duỗi ra, kéo cô vào trong ngực anh, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh đùa thôi, đừng coi là thật, anh nhất định sẽ không chết trước em, nếu có một ngày anh thật sự sống không nổi nữa, anh nhất định kéo em chịu tôi thay, để em chết cùng anh.”
Thấy anh khôi phục dáng vẻ “xấu xa” kia, Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, ánh mắt trào ra ý cười, cô thích lời thề có chút “biến thái” này của anh, thích anh dùng cách nào nói chuyện với cô.
Ở bên anh, mỗi thời mỗi khắc cô đều rất hạnh phúc.
“Hiểu Hiểu, em còn không nói cho anh em dọn về Thủy Lộ là để thăm dò chân tướng gì.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, đôi mi thanh tú hơi cau lại: “Tư Hạo, em hoài nghi năm năm trước em sinh sớm là bị người khác giục sinh, còn nữa, em hoài nghi cùng cái chết của mẹ em đều là một người gây ra, cho nên em về biệt thự Thủy Lộ.”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô, vẻ mặt ngưng trọng: “Tại sao phải về biệt thự Thủy Lộ thăm dò?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, câu môi cười: “Vì trực giác của em nói nơi đó sẽ có đầu mối.”
Long Tư Hạo tạm thời không quá đồng ý cho cô về biệt thự Thủy Lộ, vì anh còn chưa bắt được người thần bí sau màn kia, bây giờ cô về biệt thự Thủy Lộ sẽ nguy hiểm.
Anh luôn cảm thấy người thần bí kia ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh không tra ra là ai, điều này khiến anh không thể hiểu được.
Anh híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh sẽ đi điều tra những chuyện này, em không cần bận tâm.”
Lê Hiểu Mạn biết Long Tư Hạo nói cô không cần bận tâm là đang lo lắng cho cô.
Bây giờ cô không cần hỏi anh cũng biết quãng thời gian trước tại sao anh dễ dàng đồng ý cô rời khỏi biệt thự Thủy Lộ như vậy, vì anh lo lắng chi cô, sợ cô ở trong biệt thự sẽ có người tổn thương cô.