Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa ngón út nhỏ như cọng hành chọt cọt chóp mũi anh, cong môi nói: “Anh không sợ em nhìn anh mỗi ngày sẽ chán anh?”
Long Tư Hạo hơi cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em dám chán anh?”
Nói tới đây, anh cong môi cười, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Muốn anh đáp ứng không ở bên em thời thời khắc khắc cũng được, có điều em cũng phải đáp ứng anh một điều kiện.”
Hai tay Lê Hiểu Mạn thân mật ôm cổ anh, ngước mắt ôn nhu thâm tình nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Điều kiện gì?”
Long Tư Hạo mị hoặc cười một tiếng, cúi đầu xuống hôn môi cô, lại cắn rái tai trắng nõn như ngọc của cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Bắt đầu từ bây giờ phải kêu anh là ông xã, ngoan, bây giờ kêu anh nghe xem.”
Lê Hiểu Mạn bị anh hôn mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp đỏ như trái đào chín muồi, môi nhấp hai cái, mới gọi: “Ông… xã…”
Vì chưa từng kêu Long Tư Hạo là chồng, cho nên rất trúc trắc, gọi ra tiếng “ông xã” này, cô liền ngượng ngùng vùi mặt vào trong ngực Long Tư Hạo, tim đập loạn lên.
Long Tư Hạo nghe được tiếng “ông xã” này của cô, mắt sáng lên, trong mắt chứa đầy nụ cười, thâm tình nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Ngoan, kêu lần nữa.”
Lê Hiểu Mạn từ trong ngực anh ngước mắt nhìn anh, khẽ cắn môi dưới, đỏ mặt nói: “Được rồi, kêu một lần là được rồi.”
Long Tư Hạo thấy cô đỏ mặt, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, bàn tay nâng mặt cô, thanh âm trầm thấp đầu độc: “Không được, kêu lần nữa, nếu không, ngày mai anh sẽ tiếp tục lảng vảng trước mắt em.”
Thật ra anh biết dụng ý thật sự của cô, cô không hy vọng anh vì ban ngày ở cùng cô, buổi tối xử lý công việc mà không ngủ ngon giấc, cô không muốn anh quá mệt mỏi.
Mặc dù hai người còn chưa chân chính kết hôn đã kêu ông xã có chút không thích hợp, nhưng xã hội hiện nay cũng đều như thế không phải sao? Giữa bạn bè trai gái đều xưng hô như vậy không phải sao?
Lê Hiểu Mạn cũng không muốn kiểu cách nữa, nếu Long Tư Hạo muốn nghe cô kêu anh ông xã, cô liền kêu đến khi anh hài lòng mới thôi.
Cô nhìn anh, ánh mắt trong suốt chứa đầy nụ cười, hai tay ôm chặt cổ anh: “Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã…”
Mỗi một tiếng ông xã của cô, Long Tư Hạo nghe đều động lòng không thôi, điều này đối với anh mà nói, từng là nguyện vọng không thể nào thành, vì cô gả cho Hoắc Vân Hy, chỉ có thể kêu Hoắc Vân Hy là ông xã.
Mà bây giờ, anh rất cảm ơn trời cao cho anh cơ hội có được cô.
Anh ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt thâm tình động lòng, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Hiểu Hiểu, em có biết anh muốn em trở thành vợ anh bao nhiêu không? Biết anh muốn nghe em kêu anh ông xã bao nhiêu không? Biết anh muốn cùng em bạc đầu giai lão bao nhiêu không?”
Lê Hiểu Mạn ngừng lại, ánh mắt trong suốt đối diện vói ánh mắt thâm tình của anh, lòng bị anh chạm đến nơi sâu nhất, thời khắc này, cô cảm nhận được tình yêu của anh đối với cô mãnh liệt tựa như sóng thần.
Lê Hiểu Mạn cô có tài đức gì mà kiếp này có thể có một người đàn ông yêu cô như vậy?
Cô khẽ cắn môi dưới, mắt nổi lên tầng hơi nước, ánh mắt thâm tình nhìn anh: “Tư Hạo… Ông xã…”
Cô xúc động không biết nên nói gì, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành giọt lệ trong suốt trượt xuống dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nước mắt cô chính là nước mắt hạnh phúc, nước mắt xúc động.
“Ông xã, chúng ta kết hôn đi!” Mắt rưng rưng nước, cô cười nói ra câu này.
Ngón tay thon dài của Long Tư Hạo lau giọt lệ trong suốt chảy xuống của cô, mắt chứa đầy ý cười, thâm tình nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Được, đầu năm sau chúng ta cử hành hôn lễ.”
Đầu năm sau cô mang thai khoảng năm tháng, đứa bé đã ổn định, khi đó cử hành hôn lễ, anh mới yên tâm.
Nếu như không phải vì làn trước cô có triệu chứng sinh non, anh đã sớm kéo cô đi chụp hình cưới rồi, hiện tại đối với anh mà nói, an toàn của cô và bảo bảo là nhất.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, gật đầu, tựa vào trong ngực anh: “Anh quyết định là được.”
Bây giờ cô muốn làm một cô gái hạnh phúc có chồng chủ trì đại cuộc.
Đầu năm sau cử hành hôn lễ, cho dù lúc đó bụng lớn mặc áo cưới, không thể đẹp, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, vì cô là cô dâu mang thai hạnh phúc nhất trên đời này.
…
Hôm sau, Long Tư Hạo không tiếp tục ở biệt thự cùng Lê Hiểu Mạn, mà sáng sớm liền lái xe rời khỏi biệt thự.
Nhưng anh không đến thẳng công ty, mà đến một quán càfe.
Người phụ nữ trong quán càfe mặc đồ nhãn hiệu nổi tiếng, thân hình thon nhỏ nhanh nhẹn, tóc dài gợn sóng xõa qua vai, trang điểm tinh xảo nhưng không quá đậm, khóe mắt chân mày lộ vẻ ưu nhã và quyến rũ phong tình.
Người phụ nữ này chính là Hạ Lâm đã xuất viện.
Cô ta hiện tại nhìn có khí chất hơn trước kia, cô ta ngồi trong phòng bao thấy Long Tư Hạo tới, đứng lên, đưa tay ra, động tác ưu nhã quyến rũ vén tóc ra sau tai, kiều mỵ cười nói: “Long tổng tới thật đúng giờ.”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta, sãi bước tiên lên, khí chất cao nhã ngồi xuống sofa trong phòng bao, môi mỏng cong lên: “Cách biệt ba ngày liền nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra tôi đề nghị không sai, cô trông khí chất hơn trước kia nhiều.”
Nghe Long Tư Hạo tán dương, trêm khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Hạ Lâm đầy nụ cười, ánh mắt không keo kiệt mà chứa đầy ngưỡng mộ nhìn anh: “Long tổng quá khen, khoảng thời gian không gặp, Long tổng cũng tuấn mỹ mê người hơn trước, xem ra Long tổng và chị chung sống rất tốt, có phải tôi nên gọi anh một tiếng anh rể không?”
“Không cần!” Long Tư Hạo khẽ nhấp môi mỏng, không chút do dự cự tuyệt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta: “Ở trước mặt tôi, cô không cần kêu Hiểu Hiểu là chị, huống chi hai người căn bản không có quan hệ máu mủ, hôm nay cô hẹn tôi tới đây là có chuyện gì?”
Hạ Lâm thấy Long Tư Hạo biểu tình lãnh đạm, quanh thân tản ra khí thế người sống chờ vào, trong lòng cô ta hơi sợ, không nói thêm gì khác, mà lấy trong túi xách ra một tấm thiệp mừng, đưa cho Long Tư Hạo: “Hai tháng sau tôi và Vân Hy kết hôn, hy vọng anh và chị có thể tới.”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt liếc tấm thiệp Hạ Lâm đưa, sau đó nhận lấy, tùy ý mở ra nhìn, môi mỏng cong lên: “Chúc mừng cô, rốt cuộc được như ý.”
Hạ Lâm mặt tươi cười nhìn Long Tư Hạo ngồi đó đã tản ra khí chất mê người: “Đây là nhờ Long tổng giúp đỡ, nếu không có anh, sao Vân Hy có thể đáp ứng kết hôn với tôi, sau này nếu Long tổng có gì cần tôi giúp cứ việc nói, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”