Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đứng một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, đã thấy trong phòng tắm đặt sẵn quần áo cho mình, toàn là những nhãn hiệu đắt tiền.
Cô càng nhíu chặt mày, sao Long Tư Hạo đối với cô tốt như vậy?
Cô không biết là trên người cô có đáng giá hắn đối cô tốt địa phương, cho nên, hắn chính là cùng cô ngoạn ngoạn, lại hoặc là, chính là bởi vì thương hại cô mà thôi.
…
Thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm, lúc này cô mới nhớ tối qua bị Hoắc Vân Hy lôi đi, không kịp nói với Lâm Mạch Mạch một tiếng, sợ cô ấy lo lắng, cô lập tức lấy di động từ túi xách trên tủ đầu giường ra, thấy di động tắt máy, cô lập tức khởi động, lại phát hiện có hơn tám mươi cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Tất cả tin nhắn đều là anh ta gửi, nội dung đơn giản là hỏi cô đang ở đâu.
Mà hơn tám mươi cuộc gọi ngoài Lâm Mạch Mạch và ông nội của Hoắc Vân Hy gọi tới ba cuộc, còn lại đều là của Hoắc Vân Hy.
Thấy ông nội của Hoắc Vân Hy cũng gọi ba cuộc, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đang muốn gọi lại, trùng hợp là ông nội Hoắc Vân Hy – Hoắc Nghiệp Hoằng liền gọi qua.
Ngây người một lát, cô mới nghe điện thoại: “Ông nội…”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm khắc của Hoắc Nghiệp Hoằng: “Mạn Mạn, vì sao di động không gọi được? Lập tức về đây.”
Trong giọng nói của Hoắc Nghiệp Hoằng mang theo chút tức giận, nói xong liền cúp máy.
Trong ấn tượng của Lê Hiểu Mạn, Hoắc Nghiệp Hoằng nói chuyện với cô chưa từng nặng nề nghiêm khắc như vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Hoắc Vân Hy nói gì đó với ông nội?
Cúp máy, cô cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài phòng ngủ lại đụng vào lồng ngực quen thuộc.
Vì ngực người nào đó rộng qua, Lê Hiểu Mạn bị đụng đau mũi.
Cô nhíu mày, đưa tay xoa mũi, nâng mắt lên thấy ánh mắt thâm trầm như mực của Long Tư Hạo, đôi mắt đen kia như nam châm hút lấy tầm mắt cô.
Anh đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng muốt, không đeo cà- vạt, cổ áo mở rộng gợi cảm mà mị hoặc, áo khoác Armani ka-ki hoàn toàn may thủ công càng tôn lên thân hình, khí chất cao quý bất phàm của anh.
Anh tuấn mỹ đến mức khiến người khác hít thở không thông, quanh thân đều tản ra hơi thở mê người khiến người ta không nhịn được đem tầm mắt dừng lại trên người anh thêm vài giây.
Cô không thể không thừa nhận, Long Tư Hạo đúng là người đàn ông đẹp trai vĩ đại hoàn mỹ nhất trên đời này, nhưng cô không có tư cách đứng bên cạnh người vĩ đại như vậy.
Cô sẽ không quên cô đã kết hôn, cho dù ly hôn, cô cũng là phụ nữ từng kết hôn, sao xứng với anh?
Cô nhìn anh một lúc lâu, lập tức lùi lại, ngữ khí xa cách: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi có việc gấp, xin đi trước.”
Dứt lời, cô đang muốn đi qua chỗ anh, Long Tư Hạo nắm cổ tay cô giữ lại.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, nhíu mày: “Long Tư Hạo, tôi thật sự có việc gấp, mau thả tôi ra.”
Đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, môi mỏng mím chặt, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: “Đi đâu?”
Lê Hiểu Mạn vì giọng anh trầm thấp lạnh lùng như vậy mà trong lòng nghẹn lại, cô âm thầm điều chỉnh cảm xúc, mới nâng mắt lên liếc anh, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo: “Đương nhiên là quay về Hoắc trạch.”
Nói xong, cô cắn cắn môi dưới.
Long Tư Hạo hơi híp mắt, ánh mắt sâu xa nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô, mím môi, thanh âm trầm thấp thanh nhuận, nghe không ra ngữ khí: “Đúng lúc tôi cũng về, để tôi đưa em về.”
Dứt lời, anh kéo tay cô đi ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, nhướn mày trừng anh: “Long Tư Hạo, anh về là chuyện của anh, anh không cần… đưa tôi về, chúng ta về cùng nhau không thích hợp, lỡ như… Lỡ như Hoắc Vân Hy nói gì trước mặt ông nội, anh về cùng tôi không phải đúng lúc để người ta nắm đuôi sao?”
Long Tư Hạo rũ mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, vỗ vỗ khuôn mặt cô, đôi môi tiến sát lại gần tai nói nhỏ: “Như vậy đúng lúc, yên tâm, có anh ở đó, sẽ không để em chịu ủy khuất đâu.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, mũi có chút ê ẩm, lời anh nói, nếu nói cô không động lòng là giả.
Vì sao anh tốt với cô như vậy? Không phải anh đang giận cô sao?
Cô bị anh bá đạo kéo đi, trực tiếp rời khỏi khách sạn quốc tế Đế Hoa.
…
Sau khi ngồi vào trong xe, cô nhìn nghiêng Long Tư Hạo, mím môi hỏi: “Long Tư Hạo, anh không giận em sao?”
Long Tư Hạo hạ mắt, sâu xa nhìn cô, mím môi: “Tức giận và anh đối với em tốt có liên quan gì đến nhau đâu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh một hồi lâu, thấy anh khởi động xe, cô rũ mắt, dùng giọng nói nhỏ nhất hỏi: “Vậy sao anh tốt với em như vậy?”
Cô nói rất nhỏ, nghĩ Long Tư Hạo không nghe thấy, không ngờ Long Tư Hạo đột nhiên duỗi tay, một tay ôm cô vào lòng, môi dán sát tai cô, thầm thì: “Anh muốn tốt với em lâu rồi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lại kinh ngạc nhìn hắn, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh nhu hòa, khóe môi cong lên mị hoặc, cô không tự giác cũng mỉm cười.