Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn bé: “Nghiên Nghiên, mẹ giận.”
“Sorry mẹ, con không cố ý chọc mẹ giận, bây giờ daddy không có ở đây, con muốn thay daddy trêu chọc mẹ một chút thôi mà!”
Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên che miệng cười trộm, dáng vẻ tiểu phúc hắc kia cực giống daddy bé.
Sắc mặt Lê Hiểu Mạn nhu hòa xuống, ánh mắt chứa ý cười nhìn bé, giọng ôn nhu: “Daddy con chính là tên đại bại hoại, còn con là tiểu bại hoại.”
“Hắc Hắc…” Tiểu Nghiên Nghiên cười khúc khích, híp mắt nhìn cô: “Mẹ, con có một vấn đề muốn hỏi mẹ, là vấn đề lần trước hỏi ở nhà ông cố Hoắc, nhưng mẹ còn chưa nói cho con.”
“Vấn đề gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên mở to mắt, tay chống cằm: “Mẹ, con muốn biết chuyện của chị.”
Mỗi lần nghe Tiểu Nghiên Nghiên nhắc tới “chị”, ánh mắt Lê Hiểu Mạn liền ảm đạm.
Nếu đứa nhỏ đầu tiên của cô và Long Tư Hạo còn sống, cũng hơn năm tuổi rồi, nhất định sẽ xinh đẹp khả ái như Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy vẻ mặt bi thương của cô, cau mày kéo tay cô: “Mẹ, mẹ đừng thương tâm nữa, con thật sự rất muốn biết chuyện của chị.”
Lúc Tiểu Nghiên Nghiên còn chưa biết đi, còn chưa hiểu chuyện, mỗi lần cô đi vái Lê Tố Phương xong đều sẽ đi gặp đứa nhỏ đầu tiên của cô và Long Tư Hạo.
Sau khi Tiểu Nghiên Nghiên hiểu chuyện, mỗi lần cô đi vái Lê Tố Phương đều dẫn Tiểu Nghiên đến nhà cậu Lê Chấn Hoa, sau đó mới trở lại công viên tưởng niệm An Thái đi vái đứa nhỏ đầu tiên của cô và Long Tư Hạo.
Cô ở lại một hai tiếng.
Cô nói rất nhiều lời trước mộ, mặc dù từ khi đứa nhỏ ra đời, cô chưa từng găọ mặt, nhưng trong đầu cô vẽ ra rất nhiều bộ dạng.
Ánh mắt giống daddy, mũi giống cô, môi giống daddy…
Thu hồi bi thương, cô nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, chị con vừa sinh ra đã tắt thở, mẹ không…”
“Không liên quan tới vợ.” Đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp ngắt lời cô.
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, thấy Long Tư Hạo rảo bước đi tới, cô híp mắt cười, ánh mắt nhu mì thâm tình nhìn anh.
Tiểu Nghiên Nghiên cũng xoay người nhìn Long Tư Hạo, hất cằm nhỏ, chu cái miệng nhỏ: “Daddy, một chuyện thôi mà.”
Mắt Long Tư Hạo trào ra nụ cười ôn nhu của cha, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, hôn lên má trái của Tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay chỉ miệng mình: “Daddy, ở đây.”
Long Tư Hạo cong môi cười, hôn lên má phải bé: “Nghiên Nghiên, tương lai con còn phải lập gia đình, daddy không thể đoạt nụ hôn đầu của con.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt: “Nghe nói con gái là tình nhân nhỏ kiếp trước của ba, cho nên con nghĩ nụ hôn đầu của con kiếp trước đã bị daddy cướp đi.”
Nghe hai cha con đối thoại, Lê Hiểu Mạn có chút xấu hổ, cô lại bị hai cha con họ đánh bại.
Cô đi tới trước mặt bọn họ, ôn nhu nhìn Long Tư Hạo: “Muốn ăn gì, em đi làm, anh đi tắm trước đi.”
Long Tư Hạo đứng thẳng người, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, ngại Tiểu Nghiên Nghiên còn ở đây, anh dùng khẩu hình nói câu muốn ăn em, sau đó trầm thấp dịu dàng nói: “Để đầu bếp làm…”
Nói tới đây, ánh mắt anh đầy mập mờ nhìn cô, kéo tay cô, thấp giọng nói: “Đi tắm cùng anh.”
Dứt lời, anh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cưng chiều cười: “Bảo bối, về phòng trước đi, lát nữa daddy và mẹ ăn tối cùng con.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn hai người gật đầu, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Nghiên Nghiên đi, Long Tư Hạo liền sâu kín nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt kiên định lạnh đi mấy phần: “Hiểu Hiểu, sau này không được đổ cái chết của con đầu chúng ta lên người em nữa, con chết không liên quan tới em, anh không hy vọng em vì chuyện này mà tự trách áy náy.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt lộ ra áy náy: “Nhưng quả thực là em không bảo vệ tốt cho con, nếu không phải em không đủ tỉ mỉ, nếu em có thể sớm nhận ra Lý Tuyết là người thần bí an bài ở bên cạnh em, Lý Tuyết sẽ không có cơ hội bỏ thuốc, đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta cũng sẽ không nghẹt thở mà chết.”
Long Tư Hạo vuốt mặt cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, không có nếu như, nhân vô thập toàn*, cho dù chúng ta thông minh, tỉ mỉ đi nữa, cũng sẽ có lúc khó lòng phòng bị, chuyện trước kia đều đã qua, nếu em cảm thấy thiếu nợ con gái lớn của chúng ta, sau này chúng ta yêu thương Nghiên Nghiên thật tốt là được.”
(*) Nhân vô thập toàn: Con người không ai hoàn mỹ.
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Đi tắm, em đi mở nước cho anh.”
Dứt lời, cô liền đi vào phòng tắm, nhưng Long Tư Hạo kéo cô lại.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình ôn nhu, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc: “Vợ, anh còn thiếu em một hôn lễ.”
Hai tay Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, ngước mắt cười nhìn anh: “Tư Hạo, có hôn lễ hay không không quan trọng, em không quan tâm, em chỉ quan tâm anh và Nghiên Nghiên, chỉ cần anh ở bên em, Nghiên Nghiên ở bên em là đủ rồi.”
Hai tay Long Tư Hạo ôm eo cô, ánh mắt nhìn cô chứa đầy nụ cười cưng chiều, thanh âm trầm thấp, ngữ khí kiên định bá đạo: “Hiểu Hiểu, chúng ta phải cử hành hôn lễ, anh muốn cho người của toàn thế giới đều biết Lê Hiểu Mạn em là vợ của Long Tư Hạo anh.”
Lê Hiểu Mạn nở nụ cười, ánh mắt sáng như sao, sáng bóng chói lọi.