Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 237: Uy hiếp, đều là vì em (2)

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa nãy anh còn ôm Lê Hiểu Mạn lên lầu, hiện tại muốn bà ta đồng ý để con trai bà ta ly hôn với Lê Hiểu Mạn, xem ra bà ta nghi ngờ đúng, quả nhiên bọn họ âm thầm ngoại tình ở chung một chỗ.

Lê Hiểu Mạn con tiện nhân kia vậy mà đội nón xanh cho con trai bà ta, quyến rũ anh trai chồng mình, đàn bà như vậy không xứng làm con dâu Lý Tuyết Hà bà.

Bà ta che đi sự tức giận nhìn Long Tư Hạo nói: “Không cần con nói dì cũng để cho chúng nó ly hôn, lúc nào thì Vân Hy được thả ra?”

Long Tư Hạo nhìn bà ta sau đó mím môi lạnh lùng nói: “Trong vòng hai ngày.”

Dứt lời anh lập tức vào phòng bếp, không để ý bên trong còn có người khác, anh trực tiếp kéo Lê Hiểu Mạn đang hỗ trợ rời đi.

Anh không hề để ý ánh mắt người khác khiến cho đám người trong bếp đều kinh ngạc nhìn anh và Lê Hiểu Mạn, suy đoán có phải bọn họ có quan hệ gì khác thường không.

Sau chuyện lần trước người làm ở Hoắc gia không dám nói lung tung ở bên ngoài nhưng vẫn lén nghị luận quan hệ ái muội của hai người.

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không hề ngại ánh mắt người khác mà kéo cô đi, cô hung hăng trừng anh: “Buông ra, đây là Hoắc gia đấy.”

Lập tức cô rút khỏi tay anh nhưng lại bị anh cầm chặt hơn.

Anh kéo tay cô sau đó đổi thành ôm eo cô, rũ mắt thâm tình nhìn cô, mấp máy môi: “Hiểu Hiểu, quan hệ của chúng ta sẽ nhanh chóng lộ ra, không cần phải che dấu nữa.”

Lê Hiểu Mạn đưa tay gạt tay anh đang đặt trên eo cô ra, ngước mắt nghi hoặc nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhu hòa cong môi cười: “Rất nhanh em sẽ biết, chúng ta về trước đi.”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, càng cảm thấy anh đang nghĩ kế hoạch nào đó.

Ngồi vào xe,cô nhìn anh đang ngồi bên ghế lái, nhăn mày hỏi: “Hoắc Vân Hy bị bắt anh đã biết từ trước sao? Vì sao không nói cho em biết?”

Long Tư Hạo sâu thẳm nhìn cô, mím môi nói: “Hiểu Hiểu, chuyện của cậu ta em không nên quan tâm có được không?”

Dứt lời, anh phát động xe, rời khỏi Hoắc trạch.

Dọc theo đường đi, anh chuyên tâm lái xe, trầm mặc không nói.

Lê Hiểu Mạn không nói gì chỉ nhíu mày do dự, rất lâu mới hỏi anh: “Chuyện Hoắc Vân Hy bị bắt có phải liên quan tới anh không? Mẹ Trương nói cho em biết anh ta đánh bảo vệ ở Hoa hồng uyển nên bị kiện, anh ta không thể vô duyên vô cớ tới đó đánh người được.”

Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cho dù như vậy nhưng em vẫn cảm thấy có liên quan tới anh sao?”

“Em…” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh: “Chỉ là trực giác mà thôi.”

Lúc cô nghe mẹ Trương nói Hoắc Vân Hy ở hoa hồng uyển đánh bảo vệ mới bị bắt, cô liền bản năng nghĩ là anh, nhất là mẹ Trương còn nói cho cô ngay cả thế lực của ông nội ở thành phố K cũng không thể cứu Hoắc Vân Hy ra, cô càng khẳng định chuyện nà liên quan đến anh.

ở thành phố K này ngoại trừ ông nội ra thì thế lực sau lưng anh là cường đại nhất.

Long Tư Hạo đưa tay ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nhớ kỹ, dù anh làm chuyện gì cũng vì hai chúng ta mà thôi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, sau đó cụp mắt nói: “Là anh gián tiếp thừa nhận Hoắc Vân Hy không thể nộp tiền bảo lãnh ra ngoài là vì anh hả?”

Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô mấp máy môi: “Hiểu Hiểu, lúc ở cùng anh không được nhắc đến người đàn ông khác, nhất là Hoắc Vân Hy.”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, kéo bàn tay anh đang đặt trên eo cô xuống nheo mắt nói “Mặc kệ có liên quan tới anh hay không, em hy vọng anh vì ông nội mà nghĩ cách cứu anh ta ra, dựa vào năng lực của anh không phải là vấn đề gì lớn đúng không? Cồn có cháu gái bộ trưởng Dương Dương Lỵ Hồng, hy vọng anh có thể buông tha cho cô ta.”

Long Tư Hạo âm trầm nhìn cô: “Em muốn anh tha cho Dương Lỵ Hồng? Đừng quên là cô ta hãm hại em.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, cau mày: “Cô ta bị nhốt nhiều ngày như vậy rồi cũng đã chịu phát đủ, anh tha cho cô ta đi.”

Long Tư Hạo nhìn cô duỗi tay ôm cô vào ngực, cúi đầu dán gần tai cô, khàn khàn nói: “Được, anh đồng ý buông tha cho cô ta, đêm nay em phải hầu hạ có được không?”

Nghe hai chữ ‘hầu hạ’ khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đỏ lên, ánh mắt tức giận trừng anh: “Thân thích của em tới.”

Nghe vậy,Long Tư Hạo nhướn mày, ánh mắt ái muội nhìn cô, đôi môi cong lên: “Hiểu Hiểu, em không lừa được anh đầu, anh rõ ràng kỳ sinh lý của em còn hơn cả em đấy.”

“Anh…”khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn càng đỏ hơn, tức giận không thèm nhìn anh.

Trở lại hoa hồng uyển, cô vừa đi vào phòng ngủ chuận bị tắm thì đã bị Long Tư Hạo trực tiếp ôm vào phòng tắm.

Thấy anh như vậy không hề cố kỵ cô mà đứng đó thay quần áo, cô xấu hổ quay đầu: “Anh tắm trước đi, em đi ra ngoài.”

Long Tư Hạo giữ chặt cô lại, hơi hé mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, tắm uyên ương tiết kiệm nước.”

Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi trừng anh, anh làm gì tiết kiện nước, rõ là không có mục đích tốt đẹp gì rồi.

“Em không… ưm…”

Anh nâng mặt cô ánh mắt nóng bỏng nhìn cô khàn khàn nói: “Hiểu Hiểu, sau khi ly hôn với Hoắc Vân Hy thì gả cho anh đi.”

Chọn tập
Bình luận