Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 660: Lần sau, không được chơi dịch chuyển thời gian nữa…

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lê Hiểu Mạn đứng lên, không nói gì đi thẳng lên phòng ngủ, một lớn một nhỏ không hiểu gì.

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, không hiểu hỏi: “Chú đẹp trai, mẹ sao thế?”

Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt vô cùng ôn nhu, nổi lên ý cười: “Nghiên Nghiên, mẹ con đã thừa nhận con là con gái ba, còn kêu ba là chú đẹp trai sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nghiên Nghiên cau mày nhỏ, xụ mặt, bĩu miệng nhỏ: “Nhưng con không muốn kêu ba.”

Bé đã có một ba rồi, Hàn Cẩn Hi không chỉ chăm sóc bé, còn chăm sóc mẹ bé.

Mặc dù anh ta không phải ba ruột của bé, nhưng rất tốt với bé, bé muốn vĩnh viễn kêu anh ta là ba.

Nhưng bé không thể có hai ba, rất khó khăn nha!

Long Tư Hạo nghe thế, ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu tràn đầy áy náy nhìn bé: “Nghiên Nghiên, ba biết ba rời khỏi mẹ con, làm hại mẹ con vì ba mà thương tâm năm năm, bất kể ba rời khỏi hai mẹ con con vì nguyên nhân gì, không tới thăm hai mẹ con, ba sai rồi, ba rất xin lỗi con, xin lỗi mẹ con, bây giờ con có thể tiếp tục oán trách ba, nhưng không thể không nhận ba ruột này, bắt đầu từ bây giờ, ba sẽ bù đắp cho con và mẹ con thật tốt, không phải xế chiều hôm nay chúng ta đã nói rồi sao? Chỉ cần chúng ta làm cho mẹ con thừa nhận con là con gái ba, con liền nhận ba, không phải sao?”

Xế chiều hôm nay anh và Tiểu Nghiên Nghiên trò chuyện rất nhiều, anh cũng hiểu bé một chút.

Năm năm qua, anh không ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con bé, anh rất áy náy, muốn bù đắp.

Cho nên anh liền thương lương với Tiểu Nghiên Nghiên diễn một màn kịch, mục đích chính là buộc Hiểu Hiểu của anh thừa nhận Nghiên Nghiên là con gái của anh.

Một tháng trước, lúc Lê Hiểu Mạn và Nghiên Nghiên vẫn còn ở biệt thự Thủy Lộ, anh biết Nghiên Nghiên là con gái anh, mà Nghiên Nghiên nghe đoạn thu âm kia của anh liền bắt đầu hoài nghi.

Anh không thể không nói, đứa con gái này của anh rất thông minh, bé thông minh hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh.

Bé còn nhỏ tuổi mà đã học được che giấu tâm sự, sau khi hoài nghi anh là ba, lại có thể bình tĩnh từ từ dò xét.

Bé bình tĩnh, nhạy bén, cùng với quả quyết cực kỳ giống anh.

Nghe lời Long Tư Hạo, chân mày Tiểu Nghiên Nghiên níu chặt hơn, bĩu môi không lên tiếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé rất giống Lê Hiểu Mạn, nhưng cái miệng nhỏ kia của bé cực kỳ giống Long Tư Hạo.

Qua hồi lâu, bé chớp mắt nhìn Long Tư Hạo đang tràn đầy mong đợi, hơi khó xử nói: “Chú đẹp trai, cháu chỉ có một người ba, ba Hàn vĩnh viễn là ba cháu, ba Hàn giống như ba ruột cháu vậy, chăm sóc cháu, thương yêu cháu, cháu sẽ không kêu ai là ba trừ ba Hàn.”

Bé quả quyết làm Long Tư Hạo thấy được bóng dáng của anh, ánh mắt anh sâu kín nhìn bé, cong môi cười, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Được, Nghiên Nghiên có thể không gọi là cha, cũng có thể không gọi là ba, giống như vừa rồi diễn xuất trước mặt mẹ con, gọi ba là daddy cũng được.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt nhìn anh, thanh âm non nớt ngọt mềm hỏi: “Chú thích cháu kêu chú là daddy sao?”

Long Tư Hạo nhướng mày, khóe môi ưu mỹ khẽ nhếch lên: “Con là tiểu công chúa của ba, dĩ nhiên kêu daddy là thích hợp nhất.”

Tiểu Nghiên Nghiên hất cằm nhỏ, bĩu cái miệng nhỏ: “Nhưng cháu muốn kêu chú là ba ba nhất.”

Long Tư Hạo co rút khóe môi, híp mắt cưng chiều nhìn bé: “Ba cảm thấy daddy vẫn dễ nghe hơn, con gái bảo bối, kêu daddy đi, ngoan.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngang ngược nhướng mày, giơ ngón trỏ lên, đung đưa trái phải: “Không, cháu phải gọi chú là ba ba, chú không đồng ý cháu liền nói cho mẹ, chú kêu cháu cùng chú diễn xuất lừa mẹ, làm mẹ cho là mẹ chuyển kiếp đến tương lai.”

Vừa rồi là muốn diễn xuất cho mẹ bé xem, để mẹ bé tin rằng cô chuyển kiếp đến tương lai, cho nên bé mới phá lệ kêu anh là daddy, bây giờ mẹ cô đã thừa nhận bé là con gái anh, không cần diễn trò, bé phải suy tính xem có muốn kêu daddy hay không.

Mắt Long Tư Hạo chứa ý cười nhìn con gái bảo bối của anh, cong môi dưới: “Bảo bối, đừng quên, con không chỉ tham gia diễn xuất, còn đề nghị ba đổi lịch, ngoan, kêu daddy.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhướng mày, thanh âm non nớt: “Ba ba.”

Long Tư Hạo híp mắt: “Daddy.”

“Daddy…”

Vì một lớn một nhỏ Tiểu Nghiên Nghiên và Long Tư Hạo “tranh luận” quá kịch liệt, quá nghiêm túc, chú ý toàn bộ tinh thần, vì vậy không phát hiện Lê Hiểu Mạn từ trong phòng ngủ đi ra nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ.

Thì ra cô không đoán sai, đúng là ba con bọn họ phúc hắc liên kết, mục đích là dẫn dắt cô chủ động nói ra thân thế Nghiên Nghiên.

Làm hại cô vừa rồi còn cảm thấy thẹn với ba con họ, cảm thấy chính cô quá ích kỷ, hai ba con bọn họ liên kết diễn trò cũng có sáng kiến, lại khiến cô tưởng cô chuyển kiếp đến tương lai.

Đại hỗn đãn Long Tư Hạo, anh hay lắm, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được.

Thời khắc này, trong lòng Lê Hiểu Mạn nổi lên lửa giận, đang di chuyển lên đầu.

Cô nheo mắt, ánh mắt phun lửa nhìn một lớn một nhỏ vẫn còn “tranh luận”: “Hai hỗn đãn, lại dám thông đồng gạt em, chơi rất vui phải không?”

Nghe tiếng Lê Hiểu Mạn, một lớn một nhỏ ngừng “tranh luận”, đồng thời quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn đang giận đùng đùng trợn mắt nhìn bọn họ.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ bé có khuynh hướng bùng nổ, bé cau mày, thấp giọng kêu: “Mẹ…”

Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên dường như rất sợ Lê Hiểu Mạn nổi giận, dùng thanh âm bé có thể nghe được thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, không cần sợ, daddy có cách làm mẹ con “dập lửa”.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt: “Daddy lại muốn mượn cơ hội cùng mẹ cuốn ga trải giường sao?”

Long Tư Hạo ôn nhu nhìn bé: “Bảo bối có cách “dập lửa” hữu hiệu hơn cuốn ga trải giường sao?”

Dứt lời, anh đứng thẳng người, ánh mắt ôn nhu đầy ý cười nhìn Lê Hiểu Mạn có thể phun lửa bất cứ lúc nào, trên mặt không có chút sợ hãi, môi mỏng nhếch lên độ cong mị hoặc mê người, thanh âm trầm thấp, chọc Lê Hiểu Mạn tức chết: “Thật sự rất vui, chơi rất vui, lần sau rủ em chơi chung.”

“Anh… Khốn kiếp…” Lê Hiểu Mạn hung hãn trợn mắt người đàn ông tuấn mỹ cười vô cùng thiếu đánh, lửa giận trong lòng cháy mãnh liệt hơn, hận không thể nhào qua xé nát nụ cười đáng ghét trên mặt anh.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn tức giận hận không thể nhào tới xé nát anh, anh còn sợ thiên hạ không loạn, cong môi cười, tiếp tục chọc cô: “Anh quyết định rồi, lần sau khi anh và Nghiên Nghiên chơi trò dịch chuyển thời gian, mạn phép không rủ em chơi.”

Chọn tập
Bình luận