Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1032: Không có tiêu đề chương

Tác giả: Thiển Hiểu Huyên
Chọn tập

Lạc Thụy nghe vậy liền lập tức hiểu ra: “Khó trách sao Long Quân Triệt lại biết được chuyện ông Hoắc buôn thuốc phiện, hóa ra là cậu nói cho ông ta biết, không nghĩ tới cậu và ông ta có qua lại, mục đích của cậu nói cho ông ấy là gì?”

Tô Dịch bình thản nói: “Tôi chỉ giúp các người để cho Hoắc Nghiệp Hoành phải nhận trừng phạt đáng có mà thôi.”

Lạc Thụy nghi ngờ: “Thật có lòng tốt giúp chúng tôi như vậy thì trước đây sao lại làm việc cho Nox?”

Lê Hiểu Mạn giờ vô cùng lo lắng cho cậu mình, lạnh giọng hỏi: “Anh muốn thế nào mới bằng lòng thả cậu tôi ra?”

Ánh mắt Tô Dịch trở nên lạnh lẽo, đặt vào khẩu súng trên tay mình: “Nếu như tôi muốn cô chết trước mặt tôi và mấy người ở đây, có phải cô sẽ làm vậy không?”

Nghe được lời này của Tô Dịch, Lạc Thụy trừng mắt, không dám tin nhìn hắn: “Tô thiếu, cậu đang nói đùa sao? Trước kia nhã nhặn không có ác độc như vậy, sao giờ lại biến thành người như thế này?”

Long Tư Hạo kéo Lê Hiểu Mạn ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Dịch: “Bảo Hiểu Hiểu chết đi, để xem cậu có bản lĩnh này không đã.”

Tô Dịch nhìn anh, ánh mắt bình thản: “Không nghĩ tới anh mất trí nhớ rồi còn quan tâm cô ta như thế.”

Dứt lời, ánh mắt hắn lại đặt vào Lê Hiểu Mạn: “Nếu như cô không muốn cậu mình xảy ra chuyện gì, hãy đi vào cùng tôi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, vì an toàn của cậu cô sẽ phải đi tới đó.

Cô đang định đi về phía Tô Dịch, cánh tay liền bị Long Tư Hạo kéo lại.

Anh nhìn cô: “Hiểu Hiểu, không được đi, nguy hiểm.”

Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy ở bệnh cạnh cũng rút súng nhắm vòa Tô Dịch.

“Tô thiếu, mặc dù tôi rất không nỡ làm cậu bị thương, nhưng nếu cứ để thế này, thà rằng tôi nhắm mắt lại để nhắm cậu mấy phát, nhanh thả người đi. Một mình cậu, không phải là đối thủ của ba người tôi, tổng giám đốc và Lăng thiếu gia đâu.”

Tô Dịch cười nhìn Lạc Thụy: “Haha… Lạc Thụy, cậu cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc đứng ở đây để các người đánh sao?”

Nói đến đây, hắn lấy ra một cái điều khiển bom hẹn giờ, sắc mặt lãnh đạm đi vài phần: “Ba người bên trong trên người một người có trói bom, nếu như các người đánh cược, vậy thì cứ nổ súng.”

Lăng Hàn Dạ có chút không dám tin Tô Dịch lại trở nên tàn nhẫn như vậy, nhìn anh em nhiều năm của mình, anh hy vọng Tô Dịch sẽ không tiếp tục sai lầm nữa.

Anh ngưng trọng nói: “Tô thiếu, cậu nhất định phải tiếp tục sai như vậy sao? Tôi thật không hiểu cậu uy hiếp vợ Long thiếu là có mục đích gì? Cô ấy không thù không oán với cậu, cần gì phải làm vậy với cô ấy chứ?”

Lăng Hàn Dạ nói tới vấn đề này, Lê Hiểu Mạn thực ra cũng rất muốn biết, tại sao Tô Dịch lại hận cô, muốn nhắm vào cô như vậy?

Nghe Tô Dịch nói, cậu cô, anh họ, Y Y, trên người ba người họ có một người có bom trên người, hiện tại trong lòng cô vô cùng lo lắng.

Tô Dịch nhìn lướt qua mấy người, nói: “Trên người một trong số bọn họ đúng là có bom hẹn giờ, dù tôi không bấm thì rồi bom cũng sẽ nổ tung mà thôi. Nếu muốn bọn họ an toàn ra khỏi đây thì cứ như lời tôi nói mà làm.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tô Dịch: “Được, tôi vào.”

Long Tư Hạo giữ chặt cô: “Anh không cho em đi vào.”

Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn Tô Dịch, quanh người tản ra khí lạnh: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Tô Dịch không trả lời, chỉ bình thản nhìn Lê Hiểu Mạn.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn luôn đặt trên tay Tô Dịch, cô rất sợ hắn đột nhiên cho nổ, mà người bên trong, đều là người cô yêu quý, ai cũng sẽ bi thương.

Cô nhìn Tô Dịch, rồi ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, mím môi cười: “Tư Hạo, để em vào đi.”

Cô dùng ánh mắt ám hiệu, đợi cô đi vào, anh ở ngoài nghĩ cách cứu cô.

Trực giác của cô cho biết Tô Dịch sẽ không lập tức giết cô, cho nên giờ cô vào sẽ tạm thời không có nguy hiểm gì.

Anh ta kêu cô đi vào nhất định là có mục đích gì đó.

Cô và Long Tư Hạo tâm linh tương thông, chỉ nhìn nhau cũng biết đối phương đang ám hiệu điều gì.

Thấy ánh mắt ám hiệu của cô, trong lòng Long Tư Hạo dù lo cho Lê Hiểu Mạn, cũng biết lúc này trước phải thỏa mãn Tô Dịch đã, sau đó nghĩ cách đối phó mới là tốt nhất.

Ba người bên trong rất quan trọng đối với Lê Hiểu Mạn, anh biết nếu một trong ba người gặp chuyện không may, Hiểu Hiểu của anh cũng sẽ không chịu được.

Anh thả tay cô, nhìn thật sâu vào mắt cô: “Chờ anh.”

Lê Hiểu Mạn gật đầu, xoay người không để ý đến Tô Dịch đi thẳng vào trong nhà máy bỏ hoang.

Vì đây là nhà máy bỏ hoang mới chỉ một thời gian nên bên trong có hơi cũ kỹ, mặt đất hỗn độn, có chỗ vẫn thấy các thùng đựng hàng.

Sau khi cô tiến vào, Tô Dịch nói với Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy: “Tốt nhất các người đừng có vào, nếu không tôi sẽ cho nổ bom.”

Dứt lời, hắn xoay người tiến vào.

Trong nhà máy có mùi khó chịu, sau khi Lê Hiểu Mạn đi vào liền nhíu chặt lông mày.

Sau đó, Tô Dịch đi tới chặn cô lại, giữ chặt cổ tay kéo cô quẹo trái quẹo phải một hồi liền vào kho hàng dưới đất, sau đó khóa cửa lại.

Kho hàng dưới đất này được đặt tại một vị í rất bí ẩn. Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy muốn tìm được cũng không dễ dàng.

Chỗ này tương đối rộng rãi, trên mặt đất có vài thùng đựng hàng bị đổ lộn xộn.

Lê Hiểu Mạn nhìn quanh thì thấy cậu mình.

Lúc này, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, ba người hai tay hai chân đều bị trói lại, dựa lưng vào tường, nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang hôn mê bất tỉnh.

“Cậu, anh Văn Bác, Y Y.”

Thấy ba người, đáy mắt Lê Hiểu Mạn xoẹt qua tia lo lắng, đang định xông lên phía trước thì Tô Dịch nắm lấy cổ tay cô, dùng sức hất cô ra.

“A…”

Lực của Tô Dịch quá lớn mà cô còn chưa chuẩn bị tốt, bị hất như vậy khiến cô phải lảo đảo lui lại vài bước mới đứng vững được.

Tô Dịch thấy cô như vậy thì cười nói: “Vậy cũng không ngã, xem ra tôi có hơi coi thường cô rồi.”

Lê Hiểu Mạn lạnh mắt nhìn hắn: “Tuy tôi là phụ nữ, nhưng không có yếu đuối như anh nghĩ. Anh bảo tôi vào đây, rốt cuộc là muốn thế nào?”

Tô Dịch lạnh lùng nhìn ba người Lê Chấn Hoa, sau đó khẽ cười nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi, nếu cô thắng, tôi sẽ tha cho cậu của cô, nếu cô thua, các người không được ra ngoài nữa.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì siết chặt hai tay: “Tô Dịch, có phải anh bị điên rồi không?”

Sắc mặt Tô Dịch lạnh như băng, nhìn đồng hồ, sau đó lên tiếng: “Tôi vừa nói rồi, trên người một trong số bọn họ có bom hẹn giờ. Hiện tại còn ba mươi mấy phút nữa, thời gian cũng không còn nhiều.”

Từ khi theo hắn đi vào cô đã nghe được tiếng bom tích tắc kêu, trong lòng cô rất căng thẳng, hai mắt tràn đầy hận ý và tức giận nói: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”

Chọn tập
Bình luận