Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 248: Tiện Đường Mà Thôi

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Trong nội tâm của tên đội trưởng chỉ có một ý niệm trong đầu, chuyện này phải cho người đi về báo cáo thành chủ, hỏi xem bản thân phải làm thế nào.

– Mở cửa!

Không có người trả lời, Mạnh Hàn cũng không nói thêm cái gì, chỉ trầm thấp kêu một tiếng, đám người phía sau lúc này cũng rống to lên.

Tình cảm quần chúng xúc động ở phía dưới, vệ binh càng không dám mở cửa. Động tác của bọn họ giống như tùy tùng tỏ vẻ bất mãn thay cho Mạnh Hàn. Trừ binh sĩ do Mạnh Hàn tự mình huấn luyện ra vẫn đứng nguyên tại chỗ như bàn thạch, những tên hộ vệ thương đoàn kia lúc này đã xuất ra binh khí giơ lên cao cao.

Xoát, Mạnh Hàn đưa tay lên cao thì toàn bộ âm thanh đều yên tĩnh lại giống như không vùng chân không, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Loại tình hình này càng làm cho đám vệ đội trên tường thành Bạo Phong Thành sợ hãi hơn.

– Gai đất! Gai đất! … Gai đất!

Mạnh Hàn nhẹ nhàng hô hơn mười câu như thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người trên tường thành và sau lung, mấy cây gai đất vừa thô vừa to từ mặt đất dâng lên cao cao.

Xác thực mà nói đây không thể xem là gai đất, ngăn nắp giống như bậc thang vậy. Hơn nữa càng làm cho người ta kinh ngạc là những bậc thang này lớn nhỏ đều nhau chỉ có độ cao không giống nhau mà thôi. Bắt đầu từ chân của Mạnh Hàn thì bậc thang càng lên càng cao, bậc thang này đủ cho người ta thoải mái bước lên.

Mọi người chỉ nhìn qua Mạnh Hàn trong tích tắc, trong miệng ngâm xướng mấy câu ma pháp chú ngữ khó hiểu thì trợn mắt há hốc mồm phát hiện, trước mặt Mạnh Hàn xuất hiện bậc thang khiến Mạnh Hàn nhẹ nhõm đi lên trên. Đây là ma pháp gì? Cho dù là người kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là nghe thấy qua.

Mạnh Hàn đã bắt đầu đi đến bậc thang, từng bước một đi lên tường thành, sau lưng là bọn người Gavin đi theo sát. Bộ dáng của Mạnh Hàn căn bản không cần phải nhờ đám thành vệ quân Bạo Phong Thành mở cửa thành, hắn đi lên tường thành vô cùng nhàn nhã.

Chỉ có điều chiêu thức này của Mạnh Hàn lại dọa đám thành vệ quân sợ hãi vỡ gan. Ngay cả Đại Kiếm Sư đỉnh phong cũng dám giết thì làm gì quan tâm tới những tiểu binh như bọn họ? Vừa rồi bọn họ còn không lễ phép cự tuyệt Mạnh Hàn ngoài cửa, hiện tại Mạnh Hàn đi lên thì bọn họ có quả ngon để ăn sao?

Cố tình muốn ngăn cản nhưng mà dưới thành có chí ít vài trăm tên gia hỏa đang kéo cung, chỉ vào người trên tường thành. Ai ăn gan báo đứng ra ngăn cản chứ? Tên đội trưởng sợ vỡ mật, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hàn sắc mặt bình tĩnh từng bước một đi tới, ngay cả động cũng không dám động.

Chỉ có điều là như vậy, đội trưởng và đám cấp dưới cũng cảm giác được trong nội tâm Mạnh Hàn vô cùng bất mãn, tuy trong quá trình Mạnh Hàn đi lên không nói một câu nào, thậm chí ngay cả động tác dư thừa cũng không cần làm, nhưng mà tất cả mọi người cảm giác được tức giận đang tích lũy trong lòng của hắn.

Ừng ực một tiếng, tiểu đội trưởng đã trực tiếp quỳ rạp xuống. Cho dù hắn cũng không phải là thủ phạm trực tiếp tạo nên xung đột với Mạnh Hàn, nhưng mà hắn gác nơi này trong thời gian dài như vậêu cầu của cấp trên chính là đối phó Hoàng Sa Trấn thì hắn rất rõ ràng. Hắn cũng không muốn Mạnh Hàn đem toàn bộ chuyện này tính lên đầu của hắn, cộng thêm cử động vừa rồi, hiện tại tiểu đội trưởng trong nội tâm chỉ hy vọng xa vời, lửa giận của Mạnh Hàn không nên phát tiết lên người của hắn.

Đội trưởng vừa quỳ thì dám binh sĩ khác còn dám đứng hay sao, cho dù là tiểu binh thực sự không phải là người ngu. Ai cũng nhìn ra hôm nay muốn sống thì phải làm cho lãnh chúa đại nhân trước mặt này cao hứng mới được.

– Eder vương bát đản kia ở nơi nào?

Mạnh Hàn chậm rãi đi lên thành lâu, đi đến trước mặt tiểu đội trưởng đang quỳ xuống run rẩy hỏi một câu.

– Ta không biết!

Vừa mới vô ý thức nói một câu, đội trưởng chợt kịp phản ứng:

– Ta biết rõ, ta biết rõ! Ngay tại trong phủ thành chủ. Đại nhân!

– Mang ta đi!

Âm thanh của Mạnh Hàn không cao nhưng lại bao hàm uy nghiêm không thể phản bác. Đội trưởng quỳ trên mặt đất gấp gáp vội vàng gật đầu, vội vàng đứng lên cẩn thận đi ở phía trước, mang theo bọn người Mạnh Hàn đi.

Tất cả mọi người sau lưng Mạnh Hàn đều mang theo hưng phấn và kinh ngạc, đi theo đội ngũ phía trước dẫm lên gai đất đi lên thành lâu. Ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, im ắng đi theo sau lưng lãnh chúa đại nhân.

Ai cũng nhìn ra lãnh chúa đại nhân khó chịu, nhưng mà không có người nào dám bất mãn cái gì, chỉ có thể đem tất cả phát tiết lên đầu của thành chủ Bạo Phong Thành Eder, là thằng này chính là nguồn gốc bất mãn của lãnh chúa đại nhân. Chỉ có điều hiện tại người theo phía sau càng ngày càng không dám ở trước mặt lãnh chúa đại nhân cao giọng nói chuyện, thậm chí phát ra âm thanh lộn xộn cũng không dám, dường như đi theo sau lưng lãnh chúa đại nhân cả bọn họ cũng bị sợ hãi.

– Đại nhân!

Phía trước là người phụ trách phân hội dong binh công hội Bruce chạy tới trước mặt, nhìn thấy Mạnh Hàn, biến sắc, vội vàng nghênh đón. Dong binh công hội tin tức linh thông, Mạnh Hàn còn chưa tới Bạo Phong Thành thì bọn họ đã nhận được tin tức. Không đợi kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Mạnh Hàn đã vào trong thành rồi. Bruce trừ mắng tên đội trưởng phụ trách cửa thành mắng xối máu đầu ra, cũng chỉ có thể chào đón Mạnh Hàn.

– Đại nhân có ý định gì?

Cẩn thận hỏi ý đồ của Mạnh Hàn đến đây, Bruce đã cân nhắc hôm nay nếu như Mạnh Hàn và thành chủ Bạo Phong Thành có xung đột thì hắn phải xử lý như thế nào.

– Ta đến thương lượng với thành chủ đại nhân tôn kính a, về vấn đề thu thế của khách thương từ Hoàng Sa Trấn tới Bạo Phong Thành này.

Âm thanh của Mạnh Hàn vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì, không vội không chậm. Lý do thập phần hoàn mỹ, hai quý tộc, một thành chủ, một tiểu lãnh chúa, trên danh nghĩa một người có lãnh địa và một người phụ thuộc, hai quý tộc thương lượng một chút vấn đề thu thuế của lãnh địa thì cho dù là quốc vương bệ hạ ở chỗ này cũng nói không ra một chữ không ổn nào.

– Thế nhưng mà những người này?

Đương nhiên Bruce không có ngây thơ cho rằng Mạnh Hàn thật sự tới bàn chuyện này, bàn một chuyện cũng không cần mang theo đội ngũ mấy ngàn người thế này. Nhiều người cầm theo vũ khí đằng đằng sát khí, trực tiếp đánh Bạo Phong Thành cũng đủ rồi.

– Ah, những người này ah!

Mạnh Hàn quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người rất yên tĩnh nhìn qua Mạnh Hàn. Mạnh Hàn quay người lại nói:

– Ta cũng không biết, có thể là tiện đường thôi!

– Đúng vậy, chúng ta là tiện đường tới.

Người đằng sau thông minh tiếp câu chuyện của Mạnh Hàn, sau đó một đám người sau lưng cùng kêu lên:

– Đúng vậy a, chúng ta là tiện đường!

Trên mặt Bruce cũng lộ ra nụ cười khổ, chuyện rõ ràng như vậy lại bị Mạnh Hàn nói thành tiện đường, thế nhưng mà hắn cũng không thể làm gì với Mạnh Hàn, chỉ có thể đứng ở nơi đó cười khổ.

– Như thế nào, không tin?

Mạnh Hàn nhìn qua bộ dáng của Bruce đã biết rõ hắn nghĩ như thế nào, nhưng mà Mạnh Hàn chỉ cười nói:

– Không lừa ngươi, thật sự là tiện đường mà thôi.

Trong nội tâm của tên đội trưởng chỉ có một ý niệm trong đầu, chuyện này phải cho người đi về báo cáo thành chủ, hỏi xem bản thân phải làm thế nào.

– Mở cửa!

Không có người trả lời, Mạnh Hàn cũng không nói thêm cái gì, chỉ trầm thấp kêu một tiếng, đám người phía sau lúc này cũng rống to lên.

Tình cảm quần chúng xúc động ở phía dưới, vệ binh càng không dám mở cửa. Động tác của bọn họ giống như tùy tùng tỏ vẻ bất mãn thay cho Mạnh Hàn. Trừ binh sĩ do Mạnh Hàn tự mình huấn luyện ra vẫn đứng nguyên tại chỗ như bàn thạch, những tên hộ vệ thương đoàn kia lúc này đã xuất ra binh khí giơ lên cao cao.

Xoát, Mạnh Hàn đưa tay lên cao thì toàn bộ âm thanh đều yên tĩnh lại giống như không vùng chân không, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Loại tình hình này càng làm cho đám vệ đội trên tường thành Bạo Phong Thành sợ hãi hơn.

– Gai đất! Gai đất! … Gai đất!

Mạnh Hàn nhẹ nhàng hô hơn mười câu như thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người trên tường thành và sau lung, mấy cây gai đất vừa thô vừa to từ mặt đất dâng lên cao cao.

Xác thực mà nói đây không thể xem là gai đất, ngăn nắp giống như bậc thang vậy. Hơn nữa càng làm cho người ta kinh ngạc là những bậc thang này lớn nhỏ đều nhau chỉ có độ cao không giống nhau mà thôi. Bắt đầu từ chân của Mạnh Hàn thì bậc thang càng lên càng cao, bậc thang này đủ cho người ta thoải mái bước lên.

Mọi người chỉ nhìn qua Mạnh Hàn trong tích tắc, trong miệng ngâm xướng mấy câu ma pháp chú ngữ khó hiểu thì trợn mắt há hốc mồm phát hiện, trước mặt Mạnh Hàn xuất hiện bậc thang khiến Mạnh Hàn nhẹ nhõm đi lên trên. Đây là ma pháp gì? Cho dù là người kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là nghe thấy qua.

Mạnh Hàn đã bắt đầu đi đến bậc thang, từng bước một đi lên tường thành, sau lưng là bọn người Gavin đi theo sát. Bộ dáng của Mạnh Hàn căn bản không cần phải nhờ đám thành vệ quân Bạo Phong Thành mở cửa thành, hắn đi lên tường thành vô cùng nhàn nhã.

Chỉ có điều chiêu thức này của Mạnh Hàn lại dọa đám thành vệ quân sợ hãi vỡ gan. Ngay cả Đại Kiếm Sư đỉnh phong cũng dám giết thì làm gì quan tâm tới những tiểu binh như bọn họ? Vừa rồi bọn họ còn không lễ phép cự tuyệt Mạnh Hàn ngoài cửa, hiện tại Mạnh Hàn đi lên thì bọn họ có quả ngon để ăn sao?

Cố tình muốn ngăn cản nhưng mà dưới thành có chí ít vài trăm tên gia hỏa đang kéo cung, chỉ vào người trên tường thành. Ai ăn gan báo đứng ra ngăn cản chứ? Tên đội trưởng sợ vỡ mật, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hàn sắc mặt bình tĩnh từng bước một đi tới, ngay cả động cũng không dám động.

Chỉ có điều là như vậy, đội trưởng và đám cấp dưới cũng cảm giác được trong nội tâm Mạnh Hàn vô cùng bất mãn, tuy trong quá trình Mạnh Hàn đi lên không nói một câu nào, thậm chí ngay cả động tác dư thừa cũng không cần làm, nhưng mà tất cả mọi người cảm giác được tức giận đang tích lũy trong lòng của hắn.

Ừng ực một tiếng, tiểu đội trưởng đã trực tiếp quỳ rạp xuống. Cho dù hắn cũng không phải là thủ phạm trực tiếp tạo nên xung đột với Mạnh Hàn, nhưng mà hắn gác nơi này trong thời gian dài như vậêu cầu của cấp trên chính là đối phó Hoàng Sa Trấn thì hắn rất rõ ràng. Hắn cũng không muốn Mạnh Hàn đem toàn bộ chuyện này tính lên đầu của hắn, cộng thêm cử động vừa rồi, hiện tại tiểu đội trưởng trong nội tâm chỉ hy vọng xa vời, lửa giận của Mạnh Hàn không nên phát tiết lên người của hắn.

Đội trưởng vừa quỳ thì dám binh sĩ khác còn dám đứng hay sao, cho dù là tiểu binh thực sự không phải là người ngu. Ai cũng nhìn ra hôm nay muốn sống thì phải làm cho lãnh chúa đại nhân trước mặt này cao hứng mới được.

– Eder vương bát đản kia ở nơi nào?

Mạnh Hàn chậm rãi đi lên thành lâu, đi đến trước mặt tiểu đội trưởng đang quỳ xuống run rẩy hỏi một câu.

– Ta không biết!

Vừa mới vô ý thức nói một câu, đội trưởng chợt kịp phản ứng:

– Ta biết rõ, ta biết rõ! Ngay tại trong phủ thành chủ. Đại nhân!

– Mang ta đi!

Âm thanh của Mạnh Hàn không cao nhưng lại bao hàm uy nghiêm không thể phản bác. Đội trưởng quỳ trên mặt đất gấp gáp vội vàng gật đầu, vội vàng đứng lên cẩn thận đi ở phía trước, mang theo bọn người Mạnh Hàn đi.

Tất cả mọi người sau lưng Mạnh Hàn đều mang theo hưng phấn và kinh ngạc, đi theo đội ngũ phía trước dẫm lên gai đất đi lên thành lâu. Ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, im ắng đi theo sau lưng lãnh chúa đại nhân.

Ai cũng nhìn ra lãnh chúa đại nhân khó chịu, nhưng mà không có người nào dám bất mãn cái gì, chỉ có thể đem tất cả phát tiết lên đầu của thành chủ Bạo Phong Thành Eder, là thằng này chính là nguồn gốc bất mãn của lãnh chúa đại nhân. Chỉ có điều hiện tại người theo phía sau càng ngày càng không dám ở trước mặt lãnh chúa đại nhân cao giọng nói chuyện, thậm chí phát ra âm thanh lộn xộn cũng không dám, dường như đi theo sau lưng lãnh chúa đại nhân cả bọn họ cũng bị sợ hãi.

– Đại nhân!

Phía trước là người phụ trách phân hội dong binh công hội Bruce chạy tới trước mặt, nhìn thấy Mạnh Hàn, biến sắc, vội vàng nghênh đón. Dong binh công hội tin tức linh thông, Mạnh Hàn còn chưa tới Bạo Phong Thành thì bọn họ đã nhận được tin tức. Không đợi kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Mạnh Hàn đã vào trong thành rồi. Bruce trừ mắng tên đội trưởng phụ trách cửa thành mắng xối máu đầu ra, cũng chỉ có thể chào đón Mạnh Hàn.

– Đại nhân có ý định gì?

Cẩn thận hỏi ý đồ của Mạnh Hàn đến đây, Bruce đã cân nhắc hôm nay nếu như Mạnh Hàn và thành chủ Bạo Phong Thành có xung đột thì hắn phải xử lý như thế nào.

– Ta đến thương lượng với thành chủ đại nhân tôn kính a, về vấn đề thu thế của khách thương từ Hoàng Sa Trấn tới Bạo Phong Thành này.

Âm thanh của Mạnh Hàn vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì, không vội không chậm. Lý do thập phần hoàn mỹ, hai quý tộc, một thành chủ, một tiểu lãnh chúa, trên danh nghĩa một người có lãnh địa và một người phụ thuộc, hai quý tộc thương lượng một chút vấn đề thu thuế của lãnh địa thì cho dù là quốc vương bệ hạ ở chỗ này cũng nói không ra một chữ không ổn nào.

– Thế nhưng mà những người này?

Đương nhiên Bruce không có ngây thơ cho rằng Mạnh Hàn thật sự tới bàn chuyện này, bàn một chuyện cũng không cần mang theo đội ngũ mấy ngàn người thế này. Nhiều người cầm theo vũ khí đằng đằng sát khí, trực tiếp đánh Bạo Phong Thành cũng đủ rồi.

– Ah, những người này ah!

Mạnh Hàn quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người rất yên tĩnh nhìn qua Mạnh Hàn. Mạnh Hàn quay người lại nói:

– Ta cũng không biết, có thể là tiện đường thôi!

– Đúng vậy, chúng ta là tiện đường tới.

Người đằng sau thông minh tiếp câu chuyện của Mạnh Hàn, sau đó một đám người sau lưng cùng kêu lên:

– Đúng vậy a, chúng ta là tiện đường!

Trên mặt Bruce cũng lộ ra nụ cười khổ, chuyện rõ ràng như vậy lại bị Mạnh Hàn nói thành tiện đường, thế nhưng mà hắn cũng không thể làm gì với Mạnh Hàn, chỉ có thể đứng ở nơi đó cười khổ.

– Như thế nào, không tin?

Mạnh Hàn nhìn qua bộ dáng của Bruce đã biết rõ hắn nghĩ như thế nào, nhưng mà Mạnh Hàn chỉ cười nói:

– Không lừa ngươi, thật sự là tiện đường mà thôi.

Chọn tập
Bình luận