Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 483: Lại Kinh Sợ

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nơi này là Hoàng Sa Thành, không phải là địa bàn của hắn. Hơn nữa, thân phận của hắn bây giờ, tuy nói là Tử tước Wellington, nhưng tất cả những người từng tiếp xúc với hắn từ trên xuống dưới không có một người nào coi hắn là Tử tước đại nhân để hầu hạ cả. Ở bên trong Hoàng Sa Thành, Tử tước đại nhân chỉ có một vị. Đó chính là Tử tước đại nhân Antonio.

Tử tước đại nhân Antonio mời, nhìn như đang trưng cầu ý kiến của Tử tước đại nhân Wellington, nhưng người phụ trách chấp hành lại không có giác ngộ này. Hai chiến binh thành vệ quân, trực tiếp đem Wellington nhấc lên đến, theo thành chủ đại nhân, đi ở mặt sau.

Sở dĩ Mạnh Hàn sử dụng chiến binh thành vệ quân, bởi vì mười người đội thân vệ sau khi dẫn Tử tước Wellington, báo cáo với Mạnh Hàn xong, bọn họ lại trực tiếp trở về sa mạc. Bọn họ muốn tập hợp với đội của Joey Juli. Mạnh Hàn bảo người đội thân vệ ra tay, chính là muốn rèn luyện khả năng thực chiến của bọn họ. Có cơ hội như vậy, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không muốn bỏ qua. Đây là phương pháp duy nhất để bọn họ có thể báo đáp thành chủ đại nhân!

Ban đầu, thành vệ quân không được phép tiến vào thành bảo. Bọn họ không phải là những cạp sinh đôi, còn không tính là vệ sĩ tâm phúc được Mạnh Hàn tín nhiệm tuyệt đối. Tuy nhiên, thời điểm Grace bị thương, lúc đó chiến binh phụ trách thành vệ quân đã có biểu hiện dũng khí tới cực điểm và chấp nhận hi sinh. Được bọn họ liều mạng cứu giúp, Grace mới có thể chỉ bị vài vết thương nhỏ, toàn mạng trở ra. Nhưng vì thế thành vệ quân lại tổn thất mấy chục chiến binh.

Bọn họ đã phải từng bước thu lấy sự tín nhiệm của thành chủ đại nhân. Trải qua sự kiện lần này, Mạnh Hàn tương đối thoả mãn đối với thành vệ quân. Mỗi nhà có các chiến binh hi sinh đều nhận được tiền trợ cấp một trăm kim tệ. Mỗi chiến si bị thương đều có mười kim tệ. Thậm chí tất cả những chiến binh đã ở đó đều được khen thưởng. Sau khi đội thân vệ quân rời khỏi, Mạnh Hàn đã tuyển chọn tỉ mỉ trong năm trăm chiến binh vệ quân nổi danh trong thành vào ở trong thành bảo, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của mọi người.

Đối với chiến binh thành vệ quân, đây là vinh dự lớn nhất. Sau khi mọi người được thỏa mãn nhu cầu ấm no, đồng thời thỏa mãn trên nhiều phương diện sinh hoạt khác, đối với việc theo đuổi cảm giác vinh quang đã tiến lên một bậc thang khác. Những cư dân vốn sống tại Hoàng Sa Thành không tín nhiệm chiến binh thành vệ quân. Tất cả mọi người có thể hiểu được. Dù sao thành vệ quân đều là người từ bên ngoài tới, nhưng không có ai không muốn tiến vào. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những thành viên trong đội thân vệ được trang bị hoàn mỹ như vậy, tất cả thành vệ quân bất kể là quan quân hay chiến binh, đều cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Rốt cuộc các thành vệ quân đã chờ được tới lúc thành chủ đại nhân bắt đầu thật sự tín nhiệm mình. Những người trong thành vệ quân đều nhìn thấy được hi vọng. Quan trọng hơn là, sau khi thành chủ đại nhân từ nơi khác đi về chuyện đầu tiên đại nhân làm chính là dựng lên mấy trăm cái giá treo cổ bên ngoài thành. Những thi thể được treo phía trên giá treo cổ lại chính là những gia hỏa đã đóng giả làm đạo tặc quấy nhiễu Hoàng Sa Thành. Tuy rằng bọn họ không tự mình động thủ tập kích nhóm người Grace, nhưng đều là cá mè một lứa.

Đội thân vệ biến mất, các chiến binh thành vệ quân này nói theo lý phản ứng đầu tiên chính là, thành chủ đại nhân phái bọn họ ra ngoài, báo thù cho những đồng đội đã chết của mình. Trên căn bản, bọn họ suy đoán như vậy. Sau khi nhìn thấy được gia hỏa có vẻ như quý tộc kia bị mấy thành viên đội thân vệ dẫn trở về, trong lòng mọi người càng hiểu rõ. Lòng cảm kích của bọn họ đối với thành chủ đại nhân lại nâng cao một bậc.

Từ lâu Hoàng Sa Thành đã vượt xa quá khứ. Cho dù trang bị của thành vệ quân được gọi là không ra sao, nhưng so với bên ngoài vẫn là hoàn mỹ cao cấp nhất. Chí ít, đi theo bên cạnh đại nhân đều có ngựa cưỡi. Tử tước đại nhân Wellington đáng thương, đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy. Thành chủ đại nhân ngồi ở trong xe tiến về phía trước. Các hộ vệ thành vệ quân cỡi ngựa theo ở phía sau. Tử tước Wellington lại phải chạy phía sau đuôi ngựa. Đương nhiên, chạy được hay không chạy được, đó là chuyện của bản thân Tử tước Wellington. Nếu thật sự không theo kịp, con ngựa phía trước sẽ chủ động giúp hắn khắc phục lực ma sát trên mặt đất.

Từ thành bảo đến bên ngoài Hoàng Sa Thành cũng không cần đi qua Hoàng Sa Thành, nhưng thành chủ đại nhân xuất hành, lại khiến rất nhiều người chú ý. Đoàn người hành động bắt mắt như vậy, sao có thể khiến người ta không quan tâm được? Đặc biệt là phía sau đoàn người còn lôi kéo một gia hỏa trên người mặc trang phục quý tộc đang lảo đảo.

Người có tâm tự nhiên sẽ thấy rõ ràng. Mạnh Hàn ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện tu luyện một chút tinh thần lực. Nhưng Elyse lập tức thống qua báo cáo của các thành vệ quân bên ngoài, nói lại những tình huống này cho Mạnh Hàn biết.

– Cứ để mặc cho bọn họ xem!

Mạnh Hàn hoàn toàn không để ý tới. Nếu hắn đã quyết định kéo Tử tước Wellington đến phố giá treo cổ, vậy có nghĩa là hắn mới dùng tới cái giá treo cổ để không đã dựng lên trước đó. Vốn hắn muốn cho lòng người kinh hãi, chẳng lẽ còn sợ người ta nhìn sao?

– Nhưng đại nhân, dù sao hắn cũng là một Tử tước!

Grace có chút lo lắng. Cho dù nàng biết, sở dĩ Mạnh Hàn tức giận như vậy, cũng bởi vì nàng bị tập kích. Nếu không, trên thương lộ nào mà không có đạo tặc. Mạnh Hàn sẽ không vì điều này, mà một lưới bắt hết đạo tặc trong Hoàng Sa Thành. Nhưng dù sao đối phương cũng là một quý tộc. Nếu như bởi vì điều này dẫn đến Mạnh Hàn bị tất cả giới quý tộc chèn ép, vậy nàng tình nguyện không để thành chủ đại nhân trút giận giúp nàng như vậy.

– Tử tước? Ai có thể chứng minh?

Khóe miệng Mạnh Hàn cong lên:

– Hắn chỉ là một đạo tặc mặc trang phục quý tộc mà thôi!

Grace vừa nghe Mạnh Hàn nói như vậy, nàng còn muốn nói tiếp, nhưng Elyse ở phía sau nhẹ nhàng lôi kéo y phục của nàng. Grace lập tức biết mình không nên làm trái lại ý của thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân làm như vậy là muốn trút giận thay mình. Thành chủ đại nhân dám mạo hiểm không thèm để ý tới cả thiên hạ to lớn, vậy mình ngoài hết lòng theo hắn ra, còn có thể làm được gì khác nữa?

Một đường bị kéo đi, Tử tước Wellington từ lâu đã không còn bộ dạng của giới quý tộc nữa. Chỉ có điều trên đoạn đường cuối cùng này, thật sự có thể nhận ra hắn kinh tâm động phách đến thế nào. Từng thi thể được treo trên giá treo cổ kia đều đang nói cho hắn biết, Tử tước đại nhân Antonio trong ngồi trong xe phía trước là một nhân vật lòng dạ độc ác tới mức nào.

Lúc đó mình chỉ nghe nói Hoàng Sa Trấn bên này kinh doanh buôn bán tơ lụa đã giàu có đến mức nứt đố đổ vách, kim tệ gần như đầy đất. Hắn liền nổi lòng tham, cho nên mới muốn phái người đến giả vờ làm đạo tặc. Bây giờ nhìn thấy được những thi thể này, Tử tước Wellington mới cảm thấy có chút hối hận.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nơi này là Hoàng Sa Thành, không phải là địa bàn của hắn. Hơn nữa, thân phận của hắn bây giờ, tuy nói là Tử tước Wellington, nhưng tất cả những người từng tiếp xúc với hắn từ trên xuống dưới không có một người nào coi hắn là Tử tước đại nhân để hầu hạ cả. Ở bên trong Hoàng Sa Thành, Tử tước đại nhân chỉ có một vị. Đó chính là Tử tước đại nhân Antonio.

Tử tước đại nhân Antonio mời, nhìn như đang trưng cầu ý kiến của Tử tước đại nhân Wellington, nhưng người phụ trách chấp hành lại không có giác ngộ này. Hai chiến binh thành vệ quân, trực tiếp đem Wellington nhấc lên đến, theo thành chủ đại nhân, đi ở mặt sau.

Sở dĩ Mạnh Hàn sử dụng chiến binh thành vệ quân, bởi vì mười người đội thân vệ sau khi dẫn Tử tước Wellington, báo cáo với Mạnh Hàn xong, bọn họ lại trực tiếp trở về sa mạc. Bọn họ muốn tập hợp với đội của Joey Juli. Mạnh Hàn bảo người đội thân vệ ra tay, chính là muốn rèn luyện khả năng thực chiến của bọn họ. Có cơ hội như vậy, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không muốn bỏ qua. Đây là phương pháp duy nhất để bọn họ có thể báo đáp thành chủ đại nhân!

Ban đầu, thành vệ quân không được phép tiến vào thành bảo. Bọn họ không phải là những cạp sinh đôi, còn không tính là vệ sĩ tâm phúc được Mạnh Hàn tín nhiệm tuyệt đối. Tuy nhiên, thời điểm Grace bị thương, lúc đó chiến binh phụ trách thành vệ quân đã có biểu hiện dũng khí tới cực điểm và chấp nhận hi sinh. Được bọn họ liều mạng cứu giúp, Grace mới có thể chỉ bị vài vết thương nhỏ, toàn mạng trở ra. Nhưng vì thế thành vệ quân lại tổn thất mấy chục chiến binh.

Bọn họ đã phải từng bước thu lấy sự tín nhiệm của thành chủ đại nhân. Trải qua sự kiện lần này, Mạnh Hàn tương đối thoả mãn đối với thành vệ quân. Mỗi nhà có các chiến binh hi sinh đều nhận được tiền trợ cấp một trăm kim tệ. Mỗi chiến si bị thương đều có mười kim tệ. Thậm chí tất cả những chiến binh đã ở đó đều được khen thưởng. Sau khi đội thân vệ quân rời khỏi, Mạnh Hàn đã tuyển chọn tỉ mỉ trong năm trăm chiến binh vệ quân nổi danh trong thành vào ở trong thành bảo, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của mọi người.

Đối với chiến binh thành vệ quân, đây là vinh dự lớn nhất. Sau khi mọi người được thỏa mãn nhu cầu ấm no, đồng thời thỏa mãn trên nhiều phương diện sinh hoạt khác, đối với việc theo đuổi cảm giác vinh quang đã tiến lên một bậc thang khác. Những cư dân vốn sống tại Hoàng Sa Thành không tín nhiệm chiến binh thành vệ quân. Tất cả mọi người có thể hiểu được. Dù sao thành vệ quân đều là người từ bên ngoài tới, nhưng không có ai không muốn tiến vào. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những thành viên trong đội thân vệ được trang bị hoàn mỹ như vậy, tất cả thành vệ quân bất kể là quan quân hay chiến binh, đều cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Rốt cuộc các thành vệ quân đã chờ được tới lúc thành chủ đại nhân bắt đầu thật sự tín nhiệm mình. Những người trong thành vệ quân đều nhìn thấy được hi vọng. Quan trọng hơn là, sau khi thành chủ đại nhân từ nơi khác đi về chuyện đầu tiên đại nhân làm chính là dựng lên mấy trăm cái giá treo cổ bên ngoài thành. Những thi thể được treo phía trên giá treo cổ lại chính là những gia hỏa đã đóng giả làm đạo tặc quấy nhiễu Hoàng Sa Thành. Tuy rằng bọn họ không tự mình động thủ tập kích nhóm người Grace, nhưng đều là cá mè một lứa.

Đội thân vệ biến mất, các chiến binh thành vệ quân này nói theo lý phản ứng đầu tiên chính là, thành chủ đại nhân phái bọn họ ra ngoài, báo thù cho những đồng đội đã chết của mình. Trên căn bản, bọn họ suy đoán như vậy. Sau khi nhìn thấy được gia hỏa có vẻ như quý tộc kia bị mấy thành viên đội thân vệ dẫn trở về, trong lòng mọi người càng hiểu rõ. Lòng cảm kích của bọn họ đối với thành chủ đại nhân lại nâng cao một bậc.

Từ lâu Hoàng Sa Thành đã vượt xa quá khứ. Cho dù trang bị của thành vệ quân được gọi là không ra sao, nhưng so với bên ngoài vẫn là hoàn mỹ cao cấp nhất. Chí ít, đi theo bên cạnh đại nhân đều có ngựa cưỡi. Tử tước đại nhân Wellington đáng thương, đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy. Thành chủ đại nhân ngồi ở trong xe tiến về phía trước. Các hộ vệ thành vệ quân cỡi ngựa theo ở phía sau. Tử tước Wellington lại phải chạy phía sau đuôi ngựa. Đương nhiên, chạy được hay không chạy được, đó là chuyện của bản thân Tử tước Wellington. Nếu thật sự không theo kịp, con ngựa phía trước sẽ chủ động giúp hắn khắc phục lực ma sát trên mặt đất.

Từ thành bảo đến bên ngoài Hoàng Sa Thành cũng không cần đi qua Hoàng Sa Thành, nhưng thành chủ đại nhân xuất hành, lại khiến rất nhiều người chú ý. Đoàn người hành động bắt mắt như vậy, sao có thể khiến người ta không quan tâm được? Đặc biệt là phía sau đoàn người còn lôi kéo một gia hỏa trên người mặc trang phục quý tộc đang lảo đảo.

Người có tâm tự nhiên sẽ thấy rõ ràng. Mạnh Hàn ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện tu luyện một chút tinh thần lực. Nhưng Elyse lập tức thống qua báo cáo của các thành vệ quân bên ngoài, nói lại những tình huống này cho Mạnh Hàn biết.

– Cứ để mặc cho bọn họ xem!

Mạnh Hàn hoàn toàn không để ý tới. Nếu hắn đã quyết định kéo Tử tước Wellington đến phố giá treo cổ, vậy có nghĩa là hắn mới dùng tới cái giá treo cổ để không đã dựng lên trước đó. Vốn hắn muốn cho lòng người kinh hãi, chẳng lẽ còn sợ người ta nhìn sao?

– Nhưng đại nhân, dù sao hắn cũng là một Tử tước!

Grace có chút lo lắng. Cho dù nàng biết, sở dĩ Mạnh Hàn tức giận như vậy, cũng bởi vì nàng bị tập kích. Nếu không, trên thương lộ nào mà không có đạo tặc. Mạnh Hàn sẽ không vì điều này, mà một lưới bắt hết đạo tặc trong Hoàng Sa Thành. Nhưng dù sao đối phương cũng là một quý tộc. Nếu như bởi vì điều này dẫn đến Mạnh Hàn bị tất cả giới quý tộc chèn ép, vậy nàng tình nguyện không để thành chủ đại nhân trút giận giúp nàng như vậy.

– Tử tước? Ai có thể chứng minh?

Khóe miệng Mạnh Hàn cong lên:

– Hắn chỉ là một đạo tặc mặc trang phục quý tộc mà thôi!

Grace vừa nghe Mạnh Hàn nói như vậy, nàng còn muốn nói tiếp, nhưng Elyse ở phía sau nhẹ nhàng lôi kéo y phục của nàng. Grace lập tức biết mình không nên làm trái lại ý của thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân làm như vậy là muốn trút giận thay mình. Thành chủ đại nhân dám mạo hiểm không thèm để ý tới cả thiên hạ to lớn, vậy mình ngoài hết lòng theo hắn ra, còn có thể làm được gì khác nữa?

Một đường bị kéo đi, Tử tước Wellington từ lâu đã không còn bộ dạng của giới quý tộc nữa. Chỉ có điều trên đoạn đường cuối cùng này, thật sự có thể nhận ra hắn kinh tâm động phách đến thế nào. Từng thi thể được treo trên giá treo cổ kia đều đang nói cho hắn biết, Tử tước đại nhân Antonio trong ngồi trong xe phía trước là một nhân vật lòng dạ độc ác tới mức nào.

Lúc đó mình chỉ nghe nói Hoàng Sa Trấn bên này kinh doanh buôn bán tơ lụa đã giàu có đến mức nứt đố đổ vách, kim tệ gần như đầy đất. Hắn liền nổi lòng tham, cho nên mới muốn phái người đến giả vờ làm đạo tặc. Bây giờ nhìn thấy được những thi thể này, Tử tước Wellington mới cảm thấy có chút hối hận.

Chọn tập
Bình luận
× sticky