Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 5: Mạnh Mẽ Trưng Thu Thuế (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Làm gì vậy?

Mạnh Hàn giãy dụa mấy lần. Nhưng bàn tay to đang giữ lấy cánh tay hắn giống như được làm bằng sắt vậy. Hắn giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

Sau khi thấy hắn giãy dụa, hai người vốn kèm hai bên người hắn đang nắm lấy cánh tay của hắn, lúc này lại liên tục đánh vào bụng hắn. Một quyền đánh xuống, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn không cách nào nhịn được. Thân thể hắn cong lại thành hình một con tôm. Hai người kèm hai bên của hắn căn bản mặc kệ sự chết sống của hắn, trực tiếp kéo lê hắn trên mặt đất, lôi tới phía trước.

– Làm càn!

Một tiếng quát có phần uy nghiêm, lại có chút êm ái vang lên bên tai của mọi người. Âm thanh tao nhã khiến người ta vừa nghe liền có cảm giác thoải mái:

– Tại sao có thể đối xử vô lễ với Nam tước đại nhân như vậy?

Tiếng nói vừa dứt, hai người kèm hai bên Mạnh Hàn trực tiếp buông tay, ném Mạnh Hàn tới trên đất.

Cánh tay Mạnh Hàn vừa được thả lỏng, hắn lập tức ôm bụng, bắt đầu nôn khan. Một lúc sau, cuối cùng chẳng còn đau đớn nữa, lúc này Mạnh Hàn mới chậm rãi đứng dậy.

Mình đang đứng ở trước một chiếc xe ngựa xa hoa? Tuy nhiên, theo Mạnh Hàn thấy cái gọi là xe ngựa xa hoa này chẳng qua chỉ nhìn có phần đẹp mắt mà thôi. Ngay cả những chiếc xe con không mấy cao cấp mà kiếp trước hắn từng thấy cũng không bằng. Đã thế lại còn là xe hai bánh.

Bên cạnh xe ngựa có một gia hỏa mặc trang phục quý tộc thời trung cổ đang ngồi. Xung quanh hắn có một nhóm người bao vây. Nhìn thấy Mạnh Hàn nhìn mình, tên quý tộc kia nở nụ cười hòa ái. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy thư thái một chút.

– Nam tước đại nhân. Theo con đường này, à không, theo hướng này, đi chừng ba ngày đường nữa sẽ tới lãnh địa của ngươi.

Quý tộc vừa mở miệng, Mạnh Hàn đã biết, đây là nhân vật lớn vừa phát ra hiệu lệnh kia. Chắc hẳn hắn chính là bá tước đại nhân mà mọi người nhắc tới.

Mạnh Hàn không biết hắn nói như vậy là có ý gì.

Lẽ nào hắn dự định mặc kệ mình, ném mình lại đây hay sao? Không đợi hắn hỏi, bá tước đại nhân đã cười nói:

– Ta về lãnh địa của ta, vừa vặn tiện đường cho ngươi đi cùng. Trên thực tế, lãnh địa của ngươi phụ thuộc vào lãnh địa của ta. Cho nên, ngươi bây giờ cũng quan viên của ta.

Bá tước đại nhân tiến về phía trước một bước, đi tới trước mặt Mạnh Hàn, đưa tay nhẹ nhàng lấy một cọng cỏ tranh trên tóc của Mạnh Hàn xuống. Động tác này thực sự là tao nhã nói không ra lời. Sau đó, tay của bá tước đại nhân theo bả vai của Mạnh Hàn hướng xuống phía dưới, vỗ mấy lần vào y phục của hắn. Cuối cùng, bàn tay của bá tước đại nhân đã lướt đến bên hông của Mạnh Hàn.

Không đợi Mạnh Hàn kịp phản ứng lại, trên eo hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ. Túi kim tệ vốn nặng trình trịch treo ở bên eo trực tiếp rơi vào trong tay của bá tước đại nhân.

Mạnh Hàn kinh hãi đang không biết phải có động tác gì. Hai người phía sau lại tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đè bả vai của hắn xuống. Trong nháy mắt, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nhúc nhích được.

– Làm lãnh chúa trên lãnh địa phụ thuộc của ta, ngươi có trách nhiệm và nghĩa vụ giao nộp thuế cho ta.

Bá tước đại nhân vẫn cười xán lạn như vậy. Nhưng ở trong mắt Mạnh Hàn, hắn giống như đã hóa thân thành một ác ma.

Bá tước đại nhân tung túi kim tệ trên tay dường như đang tính toán phân lượng. Hai trăm kim tệ, tương đương với hai mươi cân. Bá tước đại nhân lộ ra nụ cười cười, tiện tay ném túi kim tệ về phía sau.

Một tên hầu đứng bên cạnh nhanh chóng vươn tay, đỡ lấy túi kim tệ.

– Những kim tệ này xem như tất cả các khoản thuế trong vòng mười năm sau này của ngươi. Trong vòng mười năm, ngươi không cần phải giao nộp cho ta bất kỳ khoản thuế nào nữa. Ngươi xem, nam tước đại nhân, ta phóng khoáng tới mức nào? Không phải sao?

Bá tước đại nhân nhẹ nhàng nhún vai. Tuy nhiên, lời hắn nói lại khiến đám người đứng chung quanh cười ha ha một hồi, giống như đang cười Mạnh Hàn không biết phân biệt tốt xấu, lại đi theo bá tước đại nhân này.

– Ta phải về lãnh địa của ta, cho nên không thể đưa ngươi đi được. A, ta vẫn có lòng tốt nói cho ngươi biết hướng đi tới lãnh địa của ngươi. Như vậy, chúng ta có thể gặp lại.

Bá tước đại nhân xoay người, cũng không tiếp tục liếc nhìn Mạnh Hàn một cái nào nữa. Giống như gặp mặt lấy những kim tệ này, cũng đã cho Mạnh Hàn mặt mũi cực lớn vậy.

– Chờ một chút, bá tước đại nhân!

Ngay khi bá tước đại nhân sẽ lập tức lên xe rời đi, Mạnh Hàn ở phía sau đột nhiên hô to một tiếng.

Không chờ tiếng kêu của Mạnh Hàn dứt lời, hai kỵ sĩ ở bên cạnh bá tước đại nhân đột nhiên vọt tới trước người Mạnh Hàn. Hai thanh kiếm lớn phải rộng bằng ván cửa đã gác ở bên vai Mạnh Hàn. Chỉ cần Mạnh Hàn có một hành động gì khác thường, sợ là sẽ lập tức khiến đầu của hắn rơi xuống đất.

– Tên đáng chết, ngươi cho rằng ngươi là người nào, lại dám tùy tiện bảo bá tước đại nhân nghe theo sự sắp xếp của ngươi chứ?

Một kỵ sĩ nhẹ nhàng uy hiếp bên tai Mạnh Hàn:

– Ngươi chẳng qua chỉ là một quý tộc thất bại mà ngay cả người hầu cũng không có, muốn bá tước đại nhân treo cổ ngươi ngay tại chỗ này sao?

– Không, không. Trudeau, không nên thô lỗ như vậy.

Có lẽ bá tước đại nhân vừa nhận được hai trăm kim tệ, hứng thú đang cao, nên không để ý tới lời kêu gào của Mạnh Hàn. Giọng nói của hắn vẫn tao nhã như vậy:

– Ngươi ít nhất cũng phải tỏ ra có chút tôn trọng đối với một người có tước vị quý tộc. Ví dụ như, người bình thường mà như vậy ít nhất phải cho hắn ba quyền. Nhưng đối với Nam tước đại nhân, chỉ cho hắn một quyền là được rồi.

Ầm.

Một quyền mạnh mẽ lại đánh vào bụng của Mạnh Hàn. Ở trước mặt bá tước đại nhân, Mạnh Hàn lại biến thành một quả trứng tôm. Nhưng rất nhanh, hắn đã được hai kỵ sĩ mỗi người kéo một bên, tới đối mặt với bá tước đại nhân.

– Hiện tại, Nam tước đại nhân, mời đại nhân nói cho ta biết, ngươi gọi ta làm gì?

Bá tước đại nhân đi tới trước mặt Mạnh Hàn, theo dõi quan sát khuôn mặt không lấy gì là sạch sẽ cho lắm của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó bá tước đại nhân lại dùng giọng điệu vẫn luôn tao nhã của hắn nói:

– Nếu như ngươi không có lý do gì tốt để nói, ta không ngần ngại nghĩ cách treo cổ ngươi ngay tại nơi không có một bóng cây này!

– Bá tước đại nhân tôn kính.

Mạnh Hàn đã lĩnh đủ bài học, biết vào lúc này nên xưng hô như thế nào đối với vị bá tước đại nhân xem ra vô cùng chú trọng lễ tiết này.

– Làm gì vậy?

Mạnh Hàn giãy dụa mấy lần. Nhưng bàn tay to đang giữ lấy cánh tay hắn giống như được làm bằng sắt vậy. Hắn giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

Sau khi thấy hắn giãy dụa, hai người vốn kèm hai bên người hắn đang nắm lấy cánh tay của hắn, lúc này lại liên tục đánh vào bụng hắn. Một quyền đánh xuống, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn không cách nào nhịn được. Thân thể hắn cong lại thành hình một con tôm. Hai người kèm hai bên của hắn căn bản mặc kệ sự chết sống của hắn, trực tiếp kéo lê hắn trên mặt đất, lôi tới phía trước.

– Làm càn!

Một tiếng quát có phần uy nghiêm, lại có chút êm ái vang lên bên tai của mọi người. Âm thanh tao nhã khiến người ta vừa nghe liền có cảm giác thoải mái:

– Tại sao có thể đối xử vô lễ với Nam tước đại nhân như vậy?

Tiếng nói vừa dứt, hai người kèm hai bên Mạnh Hàn trực tiếp buông tay, ném Mạnh Hàn tới trên đất.

Cánh tay Mạnh Hàn vừa được thả lỏng, hắn lập tức ôm bụng, bắt đầu nôn khan. Một lúc sau, cuối cùng chẳng còn đau đớn nữa, lúc này Mạnh Hàn mới chậm rãi đứng dậy.

Mình đang đứng ở trước một chiếc xe ngựa xa hoa? Tuy nhiên, theo Mạnh Hàn thấy cái gọi là xe ngựa xa hoa này chẳng qua chỉ nhìn có phần đẹp mắt mà thôi. Ngay cả những chiếc xe con không mấy cao cấp mà kiếp trước hắn từng thấy cũng không bằng. Đã thế lại còn là xe hai bánh.

Bên cạnh xe ngựa có một gia hỏa mặc trang phục quý tộc thời trung cổ đang ngồi. Xung quanh hắn có một nhóm người bao vây. Nhìn thấy Mạnh Hàn nhìn mình, tên quý tộc kia nở nụ cười hòa ái. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy thư thái một chút.

– Nam tước đại nhân. Theo con đường này, à không, theo hướng này, đi chừng ba ngày đường nữa sẽ tới lãnh địa của ngươi.

Quý tộc vừa mở miệng, Mạnh Hàn đã biết, đây là nhân vật lớn vừa phát ra hiệu lệnh kia. Chắc hẳn hắn chính là bá tước đại nhân mà mọi người nhắc tới.

Mạnh Hàn không biết hắn nói như vậy là có ý gì.

Lẽ nào hắn dự định mặc kệ mình, ném mình lại đây hay sao? Không đợi hắn hỏi, bá tước đại nhân đã cười nói:

– Ta về lãnh địa của ta, vừa vặn tiện đường cho ngươi đi cùng. Trên thực tế, lãnh địa của ngươi phụ thuộc vào lãnh địa của ta. Cho nên, ngươi bây giờ cũng quan viên của ta.

Bá tước đại nhân tiến về phía trước một bước, đi tới trước mặt Mạnh Hàn, đưa tay nhẹ nhàng lấy một cọng cỏ tranh trên tóc của Mạnh Hàn xuống. Động tác này thực sự là tao nhã nói không ra lời. Sau đó, tay của bá tước đại nhân theo bả vai của Mạnh Hàn hướng xuống phía dưới, vỗ mấy lần vào y phục của hắn. Cuối cùng, bàn tay của bá tước đại nhân đã lướt đến bên hông của Mạnh Hàn.

Không đợi Mạnh Hàn kịp phản ứng lại, trên eo hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ. Túi kim tệ vốn nặng trình trịch treo ở bên eo trực tiếp rơi vào trong tay của bá tước đại nhân.

Mạnh Hàn kinh hãi đang không biết phải có động tác gì. Hai người phía sau lại tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đè bả vai của hắn xuống. Trong nháy mắt, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nhúc nhích được.

– Làm lãnh chúa trên lãnh địa phụ thuộc của ta, ngươi có trách nhiệm và nghĩa vụ giao nộp thuế cho ta.

Bá tước đại nhân vẫn cười xán lạn như vậy. Nhưng ở trong mắt Mạnh Hàn, hắn giống như đã hóa thân thành một ác ma.

Bá tước đại nhân tung túi kim tệ trên tay dường như đang tính toán phân lượng. Hai trăm kim tệ, tương đương với hai mươi cân. Bá tước đại nhân lộ ra nụ cười cười, tiện tay ném túi kim tệ về phía sau.

Một tên hầu đứng bên cạnh nhanh chóng vươn tay, đỡ lấy túi kim tệ.

– Những kim tệ này xem như tất cả các khoản thuế trong vòng mười năm sau này của ngươi. Trong vòng mười năm, ngươi không cần phải giao nộp cho ta bất kỳ khoản thuế nào nữa. Ngươi xem, nam tước đại nhân, ta phóng khoáng tới mức nào? Không phải sao?

Bá tước đại nhân nhẹ nhàng nhún vai. Tuy nhiên, lời hắn nói lại khiến đám người đứng chung quanh cười ha ha một hồi, giống như đang cười Mạnh Hàn không biết phân biệt tốt xấu, lại đi theo bá tước đại nhân này.

– Ta phải về lãnh địa của ta, cho nên không thể đưa ngươi đi được. A, ta vẫn có lòng tốt nói cho ngươi biết hướng đi tới lãnh địa của ngươi. Như vậy, chúng ta có thể gặp lại.

Bá tước đại nhân xoay người, cũng không tiếp tục liếc nhìn Mạnh Hàn một cái nào nữa. Giống như gặp mặt lấy những kim tệ này, cũng đã cho Mạnh Hàn mặt mũi cực lớn vậy.

– Chờ một chút, bá tước đại nhân!

Ngay khi bá tước đại nhân sẽ lập tức lên xe rời đi, Mạnh Hàn ở phía sau đột nhiên hô to một tiếng.

Không chờ tiếng kêu của Mạnh Hàn dứt lời, hai kỵ sĩ ở bên cạnh bá tước đại nhân đột nhiên vọt tới trước người Mạnh Hàn. Hai thanh kiếm lớn phải rộng bằng ván cửa đã gác ở bên vai Mạnh Hàn. Chỉ cần Mạnh Hàn có một hành động gì khác thường, sợ là sẽ lập tức khiến đầu của hắn rơi xuống đất.

– Tên đáng chết, ngươi cho rằng ngươi là người nào, lại dám tùy tiện bảo bá tước đại nhân nghe theo sự sắp xếp của ngươi chứ?

Một kỵ sĩ nhẹ nhàng uy hiếp bên tai Mạnh Hàn:

– Ngươi chẳng qua chỉ là một quý tộc thất bại mà ngay cả người hầu cũng không có, muốn bá tước đại nhân treo cổ ngươi ngay tại chỗ này sao?

– Không, không. Trudeau, không nên thô lỗ như vậy.

Có lẽ bá tước đại nhân vừa nhận được hai trăm kim tệ, hứng thú đang cao, nên không để ý tới lời kêu gào của Mạnh Hàn. Giọng nói của hắn vẫn tao nhã như vậy:

– Ngươi ít nhất cũng phải tỏ ra có chút tôn trọng đối với một người có tước vị quý tộc. Ví dụ như, người bình thường mà như vậy ít nhất phải cho hắn ba quyền. Nhưng đối với Nam tước đại nhân, chỉ cho hắn một quyền là được rồi.

Ầm.

Một quyền mạnh mẽ lại đánh vào bụng của Mạnh Hàn. Ở trước mặt bá tước đại nhân, Mạnh Hàn lại biến thành một quả trứng tôm. Nhưng rất nhanh, hắn đã được hai kỵ sĩ mỗi người kéo một bên, tới đối mặt với bá tước đại nhân.

– Hiện tại, Nam tước đại nhân, mời đại nhân nói cho ta biết, ngươi gọi ta làm gì?

Bá tước đại nhân đi tới trước mặt Mạnh Hàn, theo dõi quan sát khuôn mặt không lấy gì là sạch sẽ cho lắm của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó bá tước đại nhân lại dùng giọng điệu vẫn luôn tao nhã của hắn nói:

– Nếu như ngươi không có lý do gì tốt để nói, ta không ngần ngại nghĩ cách treo cổ ngươi ngay tại nơi không có một bóng cây này!

– Bá tước đại nhân tôn kính.

Mạnh Hàn đã lĩnh đủ bài học, biết vào lúc này nên xưng hô như thế nào đối với vị bá tước đại nhân xem ra vô cùng chú trọng lễ tiết này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky