Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 548: Hợp Tác Tranh Tài

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Nói xong, con mắt Nhị điện hạ liếc chéo sang Joey và Juli sát bên cạnh, không ngừng lắc đầu, dường như đang nuối tiếc điều gì.

Đổi thành một thị vệ tính tình nóng nảy, nói không chừng sẽ bị lời nói khinh thường của Nhị điện hạ lần này làm tức giận. Nhưng trong mắt của Joey và Juli, Nhị điện hạ vẫn không nhìn thấy một chút tức giận nào. Thậm chí ngay cả cái gật đầu hay ánh mắt coi trọng đều không có. Nếu như nhất định phải nói có người coi trọng, đó chính là những người luôn chăm chú nhìn Nhị điện hạ và đi theo ở phía sau hắn. Bọn họ đang lo lắng cho sự an toàn của Mạnh Hàn, chứ không phải bởi vì lời nói của Nhị điện hạ.

– Điện hạ, một chiêu này đối với ta mà nói thực sự không có tác dụng gì.

Mạnh Hàn dừng bước chân, thản nhiên nở nụ cười:

– Đồng dạng, đối với người của ta cũng không có bất kỳ tác dụng nào!

– Lẽ nào bọn họ không phải là kỵ sĩ?

Lần này Nhị điện hạ thật sự có chút nghi hoặc. Trong mắt Nhị điện hạ loé ra một tia quyết tuyệt:

– Ta đại biểu các thành viên đội thân vệ của ta khiêu chiến với bọn họ. Nếu như bọn họ không dám ứng chiến, bọn họ chính là những kẻ nhu nhược!

– Khiêu chiến không giống với tranh tài. Điều đó có nghĩa là sẽ chết người.

– Đối với sự khiêu chiến nhàm chán, ta đã sớm ra lệnh cho bọn họ, không đáng tiếp nhận!

Mạnh Hàn quay đầu nhìn Nhị điện hạ, cười mà như không cười nói:

– Bọn họ chấp hành mệnh lệnh của ta, với chuyện có phải là kẻ nhu nhược hay không không quan hệ. Khiêu chiến với kỵ sĩ đang chấp hành nhiệm vụ, mới bị người ta khinh bỉ.

Điểm này ngược chính lại ước định từ lâu. Bất kỳ ai cũng sẽ không vi phạm. Giả sử có một kỵ sĩ đang chấp hành thành nhiệm vụ canh phòng, lại gặp phải người nào đó khiêu chiến. Hắn vì không chịu được khi bị người gọi là kẻ nhu nhược rời đi vị trí làm nhiệm vụ canh phòng để tiếp nhận khiêu chiến sao? Hay không chấp nhận khiêu chiến bị người ta nói thành là kẻ nhu nhược? Mạnh Hàn dùng việc đang chấp hành nhiệm vụ để ứng đối, thật sự cái cớ rất hay. Nếu như nhất định phải truy hỏi chấp hành nhiệm vụ gì, đó chính là bảo vệ lãnh chúa đại nhân. Không ai có thể nói một chữ không.

Không thể không nói, mặc dù Nhị điện hạ có chút bảo thủ, nhưng vẫn có trí tuệ nhất định. Hắn lập tức nghe ra lỗ hổng trong những lời nói này của Mạnh Hàn:

– Khiêu chiến nhàm chán không đáng tiếp nhận? Như vậy, theo Tử tước Antonio, cái gì mới gọi là khiêu chiến không nhàm chám đây?

Sau khi Nhị điện hạ hỏi ra lời này, trong đầu hắn lập tức nghĩ tới những tin đồn về chuyện Mạnh Hàn bán hết mọi thứ, trong lòng lập tức có chủ ý:

– Như vậy, ta dùng tiền thuê thân vệ của ngươi và người của ta tranh tài một trận, ngươi thấy thế nào?

– Chi phí để bọn họ ra trận rất cao!

Lần này, Mạnh Hàn không trực tiếp từ chối, mà đưa ra một trả lời chắc chắn như vậy:

– Hơn nữa, nếu như chỉ định thắng thua từ trước, chi phí ra trận sẽ tăng gấp bội! Hơn nữa không thể tổn thương người của ta!

– Chi phí ra trận?

Nhị điện hạ ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức hắn đã có thể hiểu rõ được ý tứ của mấy câu nói trên. Nếu như dựa theo lời Mạnh Hàn nói, có thể chỉ định thắng thua trước, một khi truyền đi, Nhị điện hạ muốn hạ thể diện của Mạnh Hàn, đó chính là một trò khôi hài. Trả tiền mời người ta biểu diễn một trận thua, còn không thể tổn thương người khác? Ai sẽ quan tâm? Nhị điện hạ thiếu chút nữa muốn cho tên Mạnh Hàn đang cười híp mắt trước mặt này một quyền. Làm sao người này dầu muối đều không chịu vậy? Lẽ nào hắn không có chuyện gì hay người nào đáng lưu ý sao?

Tuy nhiên từ một điểm này, có thể xác định ngược lại về tin đồ Mạnh Hàn chuyện gì cũng có thể đem là buôn bán. Nghĩ đến điều này, Nhị điện hạ lập tức trở nên hài lòng:

– Không phải, chúng ta đánh cược một lần lớn. Đội thân vệ của ai thắng, người thua phải giao cho người thắng một vạn kim tệ. Ngươi thấy thế nào?

– Một vạn kim tệ?

Ánh mắt Mạnh Hàn sáng lên, nhưng lại chợt tối sầm xuống. Mặt hắn có chút tiếc nuối hỏi:

– Lớn?

Mạnh Hàn Nhìn Nhị điện hạ rất chăm chú tự cho là mình đã gài được Mạnh Hàn trúng kế, liên tục gật đầu, Mạnh Hàn lắc đầu nói:

– Đánh cược quá nhỏ, không có hứng thú.

Tâm tình Nhị điện hạ quả thực theo lời nói Mạnh Hàn mà nâng lên hạ xuống loạn cả lên. Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, hiện tại giống như hắn đang cầu xin đội thân vệ của Mạnh Hàn và đội thân vệ của mình tranh tài một trận. Sau khi nghe thấy Mạnh Hàn nói không có hứng thú, Nhị điện hạ thiếu chút nữa đã bạo phát. Mình ra giá một vạn kim tệ, trong mắt đối phương không ngờ lại chê đánh cược quá nhỏ, không có hứng thú. Điều này khiến Nhị điện hạ luôn kiêu ngạo làm sao chịu nổi?

– Ngươi muốn đánh cược lớn tới mức nào?

Nhị điện hạ đỏ cả mắt truy hỏi Mạnh Hàn, dường như hoàn toàn quên mất mình dốc hết sức muốn thúc đẩy trận tranh tài này.

– Mười vạn kim tệ, tiền mặt!

Mạnh Hàn đi từ từ, thuận miệng đáp:

– Mặt khác, thỉnh hầu tước đại nhân làm trọng tài. Hai bên chúng ta giao trước mười vạn kim tệ cho hầu tước đại nhân.

Không chờ Nhị điện hạ có ý kiến phản đối gì, Mạnh Hàn lập tức giải thích:

– Người khác bảo quản kim tệ ta không tin được. Lần trước ngay cả phòng đấu giá Tôn Vinh cũng có chuyện. Ta không muốn kim tệ của ta lại giống như thế một lần nữa!

Ngay trước mặt Nhị điện hạ, Mạnh Hàn lại nhắc đến chuyện phòng đấu giá Tôn Vinh, quả thực chẳng khác nào xát muối vào vết thương của Nhị điện hạ. Lần đó Mạnh Hàn đã cứng rắn lấy từ phòng đấu giá đi sáu mươi vạn kim tệ, khiến cả nhà bệ hạ Đại Công bồi thường thiếu chút nữa đã đi. Đến bây giờ bọn họ còn đang bù đắp lại tổn thất trước đó. Vào lúc này Mạnh Hàn lại nhắc tới, có thể nào khiến Nhị điện hạ không tức giận được sao?

– Được! Theo ý ngươi nói!

Nhị điện hạ đã quyết định, nhất định phải để người của mình ra tay giết chết các thân vệ của Mạnh Hàn, tuyệt đối không lưu lại cho Mạnh Hàn một thân vệ nào còn sống:

– Bây giờ ta đi chuẩn bị tuyên truyền. Ba ngày sau chúng ta ở tại sân đấu tranh tài công bằng một trận. Hai bên dựa theo nhân số hiện tại, có thể sử dụng ma pháp, không quan tâm tới sống chết!

– Chuẩn bị tuyên truyền?

Nghe nói như thế, Mạnh Hàn căn bản giống như không có nghe được âm thanh Nhị điện hạ nghiến răng nghiến lợi, lại mang một chút trêu tức nói:

– Nếu như muốn gióng trống khua chiêng, vậy ta muốn hưởng một nửa số tiền thu vé vào cửa. Mặt khác, nếu như có đánh cuộc bên ngoài, ta muốn đánh cược 20%!

Nhìn biểu hiện của Mạnh Hàn giống như đang nói chuyện làm ăn bình thường, Nhị điện hạ vẫn một bụng đầy lửa nóng không biết phát vào đâu, chỉ có thể oán hận nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu, đưa tay ra:

– Dùng cách ngươi thường nói, thành giao!

– Thành giao!

Mạnh Hàn ngược lại không chút tị hiềm đưa tay nắm lấy bàn tay của Nhị điện hạ đồng thời còn rất nhiệt tình lắc lắc lên xuống. Trong miệng Mạnh Hàn nói ra một câu, khiến Nhị điện hạ không biết phải làm như thế nào:

– Hợp tác vui vẻ!

Nói xong, con mắt Nhị điện hạ liếc chéo sang Joey và Juli sát bên cạnh, không ngừng lắc đầu, dường như đang nuối tiếc điều gì.

Đổi thành một thị vệ tính tình nóng nảy, nói không chừng sẽ bị lời nói khinh thường của Nhị điện hạ lần này làm tức giận. Nhưng trong mắt của Joey và Juli, Nhị điện hạ vẫn không nhìn thấy một chút tức giận nào. Thậm chí ngay cả cái gật đầu hay ánh mắt coi trọng đều không có. Nếu như nhất định phải nói có người coi trọng, đó chính là những người luôn chăm chú nhìn Nhị điện hạ và đi theo ở phía sau hắn. Bọn họ đang lo lắng cho sự an toàn của Mạnh Hàn, chứ không phải bởi vì lời nói của Nhị điện hạ.

– Điện hạ, một chiêu này đối với ta mà nói thực sự không có tác dụng gì.

Mạnh Hàn dừng bước chân, thản nhiên nở nụ cười:

– Đồng dạng, đối với người của ta cũng không có bất kỳ tác dụng nào!

– Lẽ nào bọn họ không phải là kỵ sĩ?

Lần này Nhị điện hạ thật sự có chút nghi hoặc. Trong mắt Nhị điện hạ loé ra một tia quyết tuyệt:

– Ta đại biểu các thành viên đội thân vệ của ta khiêu chiến với bọn họ. Nếu như bọn họ không dám ứng chiến, bọn họ chính là những kẻ nhu nhược!

– Khiêu chiến không giống với tranh tài. Điều đó có nghĩa là sẽ chết người.

– Đối với sự khiêu chiến nhàm chán, ta đã sớm ra lệnh cho bọn họ, không đáng tiếp nhận!

Mạnh Hàn quay đầu nhìn Nhị điện hạ, cười mà như không cười nói:

– Bọn họ chấp hành mệnh lệnh của ta, với chuyện có phải là kẻ nhu nhược hay không không quan hệ. Khiêu chiến với kỵ sĩ đang chấp hành nhiệm vụ, mới bị người ta khinh bỉ.

Điểm này ngược chính lại ước định từ lâu. Bất kỳ ai cũng sẽ không vi phạm. Giả sử có một kỵ sĩ đang chấp hành thành nhiệm vụ canh phòng, lại gặp phải người nào đó khiêu chiến. Hắn vì không chịu được khi bị người gọi là kẻ nhu nhược rời đi vị trí làm nhiệm vụ canh phòng để tiếp nhận khiêu chiến sao? Hay không chấp nhận khiêu chiến bị người ta nói thành là kẻ nhu nhược? Mạnh Hàn dùng việc đang chấp hành nhiệm vụ để ứng đối, thật sự cái cớ rất hay. Nếu như nhất định phải truy hỏi chấp hành nhiệm vụ gì, đó chính là bảo vệ lãnh chúa đại nhân. Không ai có thể nói một chữ không.

Không thể không nói, mặc dù Nhị điện hạ có chút bảo thủ, nhưng vẫn có trí tuệ nhất định. Hắn lập tức nghe ra lỗ hổng trong những lời nói này của Mạnh Hàn:

– Khiêu chiến nhàm chán không đáng tiếp nhận? Như vậy, theo Tử tước Antonio, cái gì mới gọi là khiêu chiến không nhàm chám đây?

Sau khi Nhị điện hạ hỏi ra lời này, trong đầu hắn lập tức nghĩ tới những tin đồn về chuyện Mạnh Hàn bán hết mọi thứ, trong lòng lập tức có chủ ý:

– Như vậy, ta dùng tiền thuê thân vệ của ngươi và người của ta tranh tài một trận, ngươi thấy thế nào?

– Chi phí để bọn họ ra trận rất cao!

Lần này, Mạnh Hàn không trực tiếp từ chối, mà đưa ra một trả lời chắc chắn như vậy:

– Hơn nữa, nếu như chỉ định thắng thua từ trước, chi phí ra trận sẽ tăng gấp bội! Hơn nữa không thể tổn thương người của ta!

– Chi phí ra trận?

Nhị điện hạ ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức hắn đã có thể hiểu rõ được ý tứ của mấy câu nói trên. Nếu như dựa theo lời Mạnh Hàn nói, có thể chỉ định thắng thua trước, một khi truyền đi, Nhị điện hạ muốn hạ thể diện của Mạnh Hàn, đó chính là một trò khôi hài. Trả tiền mời người ta biểu diễn một trận thua, còn không thể tổn thương người khác? Ai sẽ quan tâm? Nhị điện hạ thiếu chút nữa muốn cho tên Mạnh Hàn đang cười híp mắt trước mặt này một quyền. Làm sao người này dầu muối đều không chịu vậy? Lẽ nào hắn không có chuyện gì hay người nào đáng lưu ý sao?

Tuy nhiên từ một điểm này, có thể xác định ngược lại về tin đồ Mạnh Hàn chuyện gì cũng có thể đem là buôn bán. Nghĩ đến điều này, Nhị điện hạ lập tức trở nên hài lòng:

– Không phải, chúng ta đánh cược một lần lớn. Đội thân vệ của ai thắng, người thua phải giao cho người thắng một vạn kim tệ. Ngươi thấy thế nào?

– Một vạn kim tệ?

Ánh mắt Mạnh Hàn sáng lên, nhưng lại chợt tối sầm xuống. Mặt hắn có chút tiếc nuối hỏi:

– Lớn?

Mạnh Hàn Nhìn Nhị điện hạ rất chăm chú tự cho là mình đã gài được Mạnh Hàn trúng kế, liên tục gật đầu, Mạnh Hàn lắc đầu nói:

– Đánh cược quá nhỏ, không có hứng thú.

Tâm tình Nhị điện hạ quả thực theo lời nói Mạnh Hàn mà nâng lên hạ xuống loạn cả lên. Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, hiện tại giống như hắn đang cầu xin đội thân vệ của Mạnh Hàn và đội thân vệ của mình tranh tài một trận. Sau khi nghe thấy Mạnh Hàn nói không có hứng thú, Nhị điện hạ thiếu chút nữa đã bạo phát. Mình ra giá một vạn kim tệ, trong mắt đối phương không ngờ lại chê đánh cược quá nhỏ, không có hứng thú. Điều này khiến Nhị điện hạ luôn kiêu ngạo làm sao chịu nổi?

– Ngươi muốn đánh cược lớn tới mức nào?

Nhị điện hạ đỏ cả mắt truy hỏi Mạnh Hàn, dường như hoàn toàn quên mất mình dốc hết sức muốn thúc đẩy trận tranh tài này.

– Mười vạn kim tệ, tiền mặt!

Mạnh Hàn đi từ từ, thuận miệng đáp:

– Mặt khác, thỉnh hầu tước đại nhân làm trọng tài. Hai bên chúng ta giao trước mười vạn kim tệ cho hầu tước đại nhân.

Không chờ Nhị điện hạ có ý kiến phản đối gì, Mạnh Hàn lập tức giải thích:

– Người khác bảo quản kim tệ ta không tin được. Lần trước ngay cả phòng đấu giá Tôn Vinh cũng có chuyện. Ta không muốn kim tệ của ta lại giống như thế một lần nữa!

Ngay trước mặt Nhị điện hạ, Mạnh Hàn lại nhắc đến chuyện phòng đấu giá Tôn Vinh, quả thực chẳng khác nào xát muối vào vết thương của Nhị điện hạ. Lần đó Mạnh Hàn đã cứng rắn lấy từ phòng đấu giá đi sáu mươi vạn kim tệ, khiến cả nhà bệ hạ Đại Công bồi thường thiếu chút nữa đã đi. Đến bây giờ bọn họ còn đang bù đắp lại tổn thất trước đó. Vào lúc này Mạnh Hàn lại nhắc tới, có thể nào khiến Nhị điện hạ không tức giận được sao?

– Được! Theo ý ngươi nói!

Nhị điện hạ đã quyết định, nhất định phải để người của mình ra tay giết chết các thân vệ của Mạnh Hàn, tuyệt đối không lưu lại cho Mạnh Hàn một thân vệ nào còn sống:

– Bây giờ ta đi chuẩn bị tuyên truyền. Ba ngày sau chúng ta ở tại sân đấu tranh tài công bằng một trận. Hai bên dựa theo nhân số hiện tại, có thể sử dụng ma pháp, không quan tâm tới sống chết!

– Chuẩn bị tuyên truyền?

Nghe nói như thế, Mạnh Hàn căn bản giống như không có nghe được âm thanh Nhị điện hạ nghiến răng nghiến lợi, lại mang một chút trêu tức nói:

– Nếu như muốn gióng trống khua chiêng, vậy ta muốn hưởng một nửa số tiền thu vé vào cửa. Mặt khác, nếu như có đánh cuộc bên ngoài, ta muốn đánh cược 20%!

Nhìn biểu hiện của Mạnh Hàn giống như đang nói chuyện làm ăn bình thường, Nhị điện hạ vẫn một bụng đầy lửa nóng không biết phát vào đâu, chỉ có thể oán hận nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu, đưa tay ra:

– Dùng cách ngươi thường nói, thành giao!

– Thành giao!

Mạnh Hàn ngược lại không chút tị hiềm đưa tay nắm lấy bàn tay của Nhị điện hạ đồng thời còn rất nhiệt tình lắc lắc lên xuống. Trong miệng Mạnh Hàn nói ra một câu, khiến Nhị điện hạ không biết phải làm như thế nào:

– Hợp tác vui vẻ!

Chọn tập
Bình luận
× sticky