Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 378: Thịnh Hành Thức Ăn Nhanh

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Hắn lăn lộn ở trong đám lính đánh thuê tại tầng dưới chót của thế giới lâu như vậy, hắn biết cơ hội vô cùng quan trọng.

– Nếu là đại lý, như vậy ta có một yêu cầu. Giá cả thương hội các ngươi bán ra không thể thay đổi. Ta sẽ cho các ngươi một giá cả với lợi nhuận ổn định, nhưng các ngươi không thể tăng giá. Còn sau đó người khác mua được bán với giá bao nhiêu, đây không phải là chuyện của các ngươi.

Mạnh Hàn thoáng gật đầu. Kết quả này vốn nằm trong dự kiến của hắn.

Mạnh Hàn đã sớm biết, mình không thể kết phường được. Đã có không ít quý có thực lực tộc bắt đầu thử tiếp xúc vứi lão Tom, hiện tại muốn lão Tom tham gia vào liên minh kia. Lão Tom tạm thời vẫn không có quyết định. Nhưng tin tưởng chẳng mấy chốc hắn sẽ không chịu được áp lực. Mạnh Hàn cho phép hắn và mấy người kết phường, chính là cho hắn cơ hội này. Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là muốn gián tiếp lôi kéo mấy quý tộc có thực lực, quấn vào trên chiến xa của mình.

– Đương nhiên, đại nhân, chúng ta chưa từng nâng giá cả.

Lão Tom trải qua thời gian tiêu thụ tơ lụa lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Mạnh Hàn. Chính bởi vì hắn lưu lại cho người khác đầy đủ lợi nhuận, cho nên hắn mới không bị đám người liên minh tiêu thụ tơ lụa kia chèn ép điên cuồng tới mức bị tiêu diệt. Trên thực tế, yêu cầu của Mạnh Hàn cho hắn thêm một tấm bùa bảo toàn tính mạng.

– Mặt khác, hiện tại những người xếp hàng mua quyền tiêu thụ tơ lụa kia, ta nghĩ bọn họ có thể dừng lại.

Ngoại trừ xác định rõ một đại lý ra, Mạnh Hàn chính là muốn quét sạch tình trạng ép mua ép bán quyền tiêu thụ tơ lụa hiện tại đang vô cùng lộn xộn kia. Nếu không, mỗi ngày sẽ có người bởi vì chuyện này mà đánh nhau trong Hoàng Sa Thành. Thậm chí có không ít gia hỏa sẽ có động tác. Hoàng Sa Thành là địa bàn của mình. Sau đó còn phải thiết lập thành một căn cứ thương nghiệp. Tất nhiên hắn không thể để xuất hiện tình hình như vậy được.

– Nhưng, đại nhân, nếu như không có phần thu nhập này, cuộc sống của bọn họ sẽ rất khó khăn.

Lão Tom cũng thuộc về lính đánh thuê năm đó vì lòng tham bị bảo đồ kho tàng dụ dỗ đến đây. Chỉ có điều hắn có vận may tốt hơn. Nhưng hiện tại nếu như Mạnh Hàn muốn loại bỏ tình hình tiêu thụ này, như vậy sẽ có một nhóm rất đông người không có cách nào nhận được một thu nhập bình thường. Tuy rằng xếp hàng mua quyền tiêu thụ tơ lụa cũng không thể phát tài, nhưng tóm lại có thể bảo đảm cuộc sống cho rất nhiều người.

– Ta có vài chủ ý. Chỉ cần những người này có chút tiền vốn nhỏ, có thể mở một vài buôn bán nhỏ. Tóm lại người đói bụng không chết.

Tuy rằng đã là thành chủ, nhưng Mạnh Hàn không cảm thấy, mình cần phải nuôi sống tất cả những người đến địa bàn của mình kiếm sống. Những cặp sinh đôi là dân bản địa tại đây, là người trong phủ lãnh chúa của mình. Nuôi sống bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng hắn không thể nào lại muốn chịu trách nhiệm về tất cả mọi người.

Nhưng Mạnh Hàn không đơn thuần từ bỏ bọn họ, mà chỉ cho bọn họ một con đường. Chuyện này đối với Mạnh Hàn mà nói chỉ là một việc rất dễ dàng. Dù sao đi nữa tìm mấy thứ thú vị từ trong đầu hắn, chỉ cần mọi người kinh doanh vẫn có thể thu lợi rất dễ dàng.

– Nếu như bọn họ nguyện ý, cũng có thể tập hợp tiền thành lập một thương hội, chuyên môn kinh doanh những thứ này.

Mạnh Hàn nhìn thấy lão Tom vẫn còn có chút do dự, lại bỏ thêm chút lợi thế:

– Vài thứ nhỏ nhặt rất đơn giản, thương hội có thể biến thành một cơ cấu dạng mắt xích. Tạm thời mà nói, không nhất định có thể phát tài lớn, nhưng phát tài nhỏ hẳn vẫn có thể. Ngươi đi hỏi bọn họ một chút, xem bọn họ có hứng thú hay không?

– Đa tạ đại nhân!

Lão Tom đương nhiên biết Mạnh Hàn nói những lời này là có ý gì. Ngay lập tức hắn vô cùng phấn khởi nhìn Mạnh Hàn nói cám ơn. Từ khi hắn vừa mới bắt đầu, hắn đã chứng kiến những kỳ tích của Mạnh Hàn. Tuy rằng hắn còn không biết cái gì là mắt xích, nhưng chắc hẳn quy mô sẽ không nhỏ. Thứ nhỏ nhặt trong miệng của đại nhân cũng có thể biến thành một cơ cấu mắt xích, vậy cũng không phải là buôn bán nhỏ gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Sa Thành liền xuất hiện một quán cơm rất đặc biệt. Sở dĩ đặc biệt bởi vì tên quán cơm này gọi là cửa hàng thức ăn nhanh. Từ thức ăn nhanh này, mọi người còn chưa ai nghe nói tới. Bọn họ cũng không ai biết đây là gì. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người chen chúc tới, đi vào để mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là thức ăn nhanh.

Lý do chỉ có một. Cửa hàng thức ăn nhanh này là do thành chủ đại nhân mở ra. Người khác còn không biết, nhưng chí ít một nhóm lính đánh thuê ban đầu đã đến sa mạc truy tìm bảo vật biết được, thành chủ đại nhân có một đôi tay hoá đá thành vàng, tùy tiện sử dụng ít đồ, đã có thể kiếm tiền nhiều đến mức khiến người ta đỏ mắt chảy nước miếng.

Thức ăn nhanh rất đơn giản. Chính là một ít Hamburger thêm vào một ít đồ uống. Loại Hamburger này Mạnh Hàn tại kiếp trước vẫn không mấy thích thậm chí còn gọi là thực phẩm rác rưởi. Nhưng ở thế giới này vẫn được xem là một loại thực phẩm hiếm có. Chỉ là hai mảnh bánh mì kèm theo một chút rau xanh và bánh thịt, thêm vào một chút hương liệu có mùi vị đặc biệt, lập tức khiến mọi người sau lần thử nghiệm đầu tiên ánh mắt sáng ngời.

Không chỉ có như vậy, bánh thịt còn có mấy loại và có khẩu vị không giống nhau. Hơn nữa có thể linh hoạt yêu cầu thêm vào một hai miếng bánh thịt bất cứ lúc nào. Nhân mã trong Hoàng Sa Thành vừa biết, thành chủ đại nhân đưa ra một loại thực phẩm mới ăn rất ngon. Tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ giống như lẩu Song Tử, trở nên thịnh hành.

– Lão Tom, mùi vị Hamburger thế nào?

Mạnh Hàn và lão Tom đứng ở phía sau cửa hàng thức ăn nhanh. Nhìn lão Tom ăn xong hai cái Hamburger, bộ dạng vẫn chưa hết thòm thèm, Mạnh Hàn cười hỏi.

– Đại nhân, ta chưa từng có ăn món nào ngon như vậy.

Hiện tại, lão Tom cũng được xem là người từng va chạm xã hội. Nhưng loại thức ăn mới mẻ này, hắn vẫn chỉ mới ăn lần đầu tiên. Dường như thời điểm đứng ở trước mặt thành chủ đại nhân, hắn vĩnh viễn cảm giác kiến thức của mình quá mức nông cạn. Bất kể là ăn mặc ngủ nghỉ, bất kể ở phương diện nào cũng đều như vậy.

– Ta dự định mở một chuỗi thức ăn nhanh. Đầu tư cũng không phải quá lớn. Không biết những người lão quan tâm có hứng thú gia nhập hay không?

Mạnh Hàn nói có phần thờ ơ, dường như đây là một chuyện thực sự không đáng chú ý vậy. Trên thực tế, với xuất thân của Mạnh Hàn hiện tại, điều này thật sự là một chuyện không đáng chú ý.

– Đương nhiên nguyện ý, đại nhân!

Lão Tom không thể chờ đợi được nữa, lập tức trả lời. Hắn rất sợ nếu mình trả lời chậm, Mạnh Hàn sẽ thay đổi chủ ý:

– Đại nhân, ta thay bọn họ cảm ơn ngài!

– Không cần cảm ơn sớm như vậy.

Mạnh Hàn cười cười, nhìn lão Tom một chút:

– Nếu là chuỗi mắt xích, vậy cần thiết phải thu lấy một chút phí gia nhập liên minh. Những người kia trước tiên cần phải trả tiền, sau đó mới có thể hưởng thụ quyền tham gia chuỗi dây xích này.

Hắn lăn lộn ở trong đám lính đánh thuê tại tầng dưới chót của thế giới lâu như vậy, hắn biết cơ hội vô cùng quan trọng.

– Nếu là đại lý, như vậy ta có một yêu cầu. Giá cả thương hội các ngươi bán ra không thể thay đổi. Ta sẽ cho các ngươi một giá cả với lợi nhuận ổn định, nhưng các ngươi không thể tăng giá. Còn sau đó người khác mua được bán với giá bao nhiêu, đây không phải là chuyện của các ngươi.

Mạnh Hàn thoáng gật đầu. Kết quả này vốn nằm trong dự kiến của hắn.

Mạnh Hàn đã sớm biết, mình không thể kết phường được. Đã có không ít quý có thực lực tộc bắt đầu thử tiếp xúc vứi lão Tom, hiện tại muốn lão Tom tham gia vào liên minh kia. Lão Tom tạm thời vẫn không có quyết định. Nhưng tin tưởng chẳng mấy chốc hắn sẽ không chịu được áp lực. Mạnh Hàn cho phép hắn và mấy người kết phường, chính là cho hắn cơ hội này. Đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là muốn gián tiếp lôi kéo mấy quý tộc có thực lực, quấn vào trên chiến xa của mình.

– Đương nhiên, đại nhân, chúng ta chưa từng nâng giá cả.

Lão Tom trải qua thời gian tiêu thụ tơ lụa lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Mạnh Hàn. Chính bởi vì hắn lưu lại cho người khác đầy đủ lợi nhuận, cho nên hắn mới không bị đám người liên minh tiêu thụ tơ lụa kia chèn ép điên cuồng tới mức bị tiêu diệt. Trên thực tế, yêu cầu của Mạnh Hàn cho hắn thêm một tấm bùa bảo toàn tính mạng.

– Mặt khác, hiện tại những người xếp hàng mua quyền tiêu thụ tơ lụa kia, ta nghĩ bọn họ có thể dừng lại.

Ngoại trừ xác định rõ một đại lý ra, Mạnh Hàn chính là muốn quét sạch tình trạng ép mua ép bán quyền tiêu thụ tơ lụa hiện tại đang vô cùng lộn xộn kia. Nếu không, mỗi ngày sẽ có người bởi vì chuyện này mà đánh nhau trong Hoàng Sa Thành. Thậm chí có không ít gia hỏa sẽ có động tác. Hoàng Sa Thành là địa bàn của mình. Sau đó còn phải thiết lập thành một căn cứ thương nghiệp. Tất nhiên hắn không thể để xuất hiện tình hình như vậy được.

– Nhưng, đại nhân, nếu như không có phần thu nhập này, cuộc sống của bọn họ sẽ rất khó khăn.

Lão Tom cũng thuộc về lính đánh thuê năm đó vì lòng tham bị bảo đồ kho tàng dụ dỗ đến đây. Chỉ có điều hắn có vận may tốt hơn. Nhưng hiện tại nếu như Mạnh Hàn muốn loại bỏ tình hình tiêu thụ này, như vậy sẽ có một nhóm rất đông người không có cách nào nhận được một thu nhập bình thường. Tuy rằng xếp hàng mua quyền tiêu thụ tơ lụa cũng không thể phát tài, nhưng tóm lại có thể bảo đảm cuộc sống cho rất nhiều người.

– Ta có vài chủ ý. Chỉ cần những người này có chút tiền vốn nhỏ, có thể mở một vài buôn bán nhỏ. Tóm lại người đói bụng không chết.

Tuy rằng đã là thành chủ, nhưng Mạnh Hàn không cảm thấy, mình cần phải nuôi sống tất cả những người đến địa bàn của mình kiếm sống. Những cặp sinh đôi là dân bản địa tại đây, là người trong phủ lãnh chúa của mình. Nuôi sống bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng hắn không thể nào lại muốn chịu trách nhiệm về tất cả mọi người.

Nhưng Mạnh Hàn không đơn thuần từ bỏ bọn họ, mà chỉ cho bọn họ một con đường. Chuyện này đối với Mạnh Hàn mà nói chỉ là một việc rất dễ dàng. Dù sao đi nữa tìm mấy thứ thú vị từ trong đầu hắn, chỉ cần mọi người kinh doanh vẫn có thể thu lợi rất dễ dàng.

– Nếu như bọn họ nguyện ý, cũng có thể tập hợp tiền thành lập một thương hội, chuyên môn kinh doanh những thứ này.

Mạnh Hàn nhìn thấy lão Tom vẫn còn có chút do dự, lại bỏ thêm chút lợi thế:

– Vài thứ nhỏ nhặt rất đơn giản, thương hội có thể biến thành một cơ cấu dạng mắt xích. Tạm thời mà nói, không nhất định có thể phát tài lớn, nhưng phát tài nhỏ hẳn vẫn có thể. Ngươi đi hỏi bọn họ một chút, xem bọn họ có hứng thú hay không?

– Đa tạ đại nhân!

Lão Tom đương nhiên biết Mạnh Hàn nói những lời này là có ý gì. Ngay lập tức hắn vô cùng phấn khởi nhìn Mạnh Hàn nói cám ơn. Từ khi hắn vừa mới bắt đầu, hắn đã chứng kiến những kỳ tích của Mạnh Hàn. Tuy rằng hắn còn không biết cái gì là mắt xích, nhưng chắc hẳn quy mô sẽ không nhỏ. Thứ nhỏ nhặt trong miệng của đại nhân cũng có thể biến thành một cơ cấu mắt xích, vậy cũng không phải là buôn bán nhỏ gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Sa Thành liền xuất hiện một quán cơm rất đặc biệt. Sở dĩ đặc biệt bởi vì tên quán cơm này gọi là cửa hàng thức ăn nhanh. Từ thức ăn nhanh này, mọi người còn chưa ai nghe nói tới. Bọn họ cũng không ai biết đây là gì. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người chen chúc tới, đi vào để mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là thức ăn nhanh.

Lý do chỉ có một. Cửa hàng thức ăn nhanh này là do thành chủ đại nhân mở ra. Người khác còn không biết, nhưng chí ít một nhóm lính đánh thuê ban đầu đã đến sa mạc truy tìm bảo vật biết được, thành chủ đại nhân có một đôi tay hoá đá thành vàng, tùy tiện sử dụng ít đồ, đã có thể kiếm tiền nhiều đến mức khiến người ta đỏ mắt chảy nước miếng.

Thức ăn nhanh rất đơn giản. Chính là một ít Hamburger thêm vào một ít đồ uống. Loại Hamburger này Mạnh Hàn tại kiếp trước vẫn không mấy thích thậm chí còn gọi là thực phẩm rác rưởi. Nhưng ở thế giới này vẫn được xem là một loại thực phẩm hiếm có. Chỉ là hai mảnh bánh mì kèm theo một chút rau xanh và bánh thịt, thêm vào một chút hương liệu có mùi vị đặc biệt, lập tức khiến mọi người sau lần thử nghiệm đầu tiên ánh mắt sáng ngời.

Không chỉ có như vậy, bánh thịt còn có mấy loại và có khẩu vị không giống nhau. Hơn nữa có thể linh hoạt yêu cầu thêm vào một hai miếng bánh thịt bất cứ lúc nào. Nhân mã trong Hoàng Sa Thành vừa biết, thành chủ đại nhân đưa ra một loại thực phẩm mới ăn rất ngon. Tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ giống như lẩu Song Tử, trở nên thịnh hành.

– Lão Tom, mùi vị Hamburger thế nào?

Mạnh Hàn và lão Tom đứng ở phía sau cửa hàng thức ăn nhanh. Nhìn lão Tom ăn xong hai cái Hamburger, bộ dạng vẫn chưa hết thòm thèm, Mạnh Hàn cười hỏi.

– Đại nhân, ta chưa từng có ăn món nào ngon như vậy.

Hiện tại, lão Tom cũng được xem là người từng va chạm xã hội. Nhưng loại thức ăn mới mẻ này, hắn vẫn chỉ mới ăn lần đầu tiên. Dường như thời điểm đứng ở trước mặt thành chủ đại nhân, hắn vĩnh viễn cảm giác kiến thức của mình quá mức nông cạn. Bất kể là ăn mặc ngủ nghỉ, bất kể ở phương diện nào cũng đều như vậy.

– Ta dự định mở một chuỗi thức ăn nhanh. Đầu tư cũng không phải quá lớn. Không biết những người lão quan tâm có hứng thú gia nhập hay không?

Mạnh Hàn nói có phần thờ ơ, dường như đây là một chuyện thực sự không đáng chú ý vậy. Trên thực tế, với xuất thân của Mạnh Hàn hiện tại, điều này thật sự là một chuyện không đáng chú ý.

– Đương nhiên nguyện ý, đại nhân!

Lão Tom không thể chờ đợi được nữa, lập tức trả lời. Hắn rất sợ nếu mình trả lời chậm, Mạnh Hàn sẽ thay đổi chủ ý:

– Đại nhân, ta thay bọn họ cảm ơn ngài!

– Không cần cảm ơn sớm như vậy.

Mạnh Hàn cười cười, nhìn lão Tom một chút:

– Nếu là chuỗi mắt xích, vậy cần thiết phải thu lấy một chút phí gia nhập liên minh. Những người kia trước tiên cần phải trả tiền, sau đó mới có thể hưởng thụ quyền tham gia chuỗi dây xích này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky