Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 499: Giết Người Đưa Tin (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Bất kỳ ai cũng không tưởng tượng được, Tử tước Antonio lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Vừa nãy bọn họ còn đang thảo luận, Nhị điện hạ ra lệnh điều động như vậy, chính là triệt để hãm hại Mạnh Hàn. Người đặt ra điều kiện hòa bình là Mạnh Hàn dám cãi lại quân lệnh tội lớn.

Bọn họ lại chưa từng dự đoán, vào thời khắc này Tử tước đại nhân lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Những kỵ binh này vô tình giết chóc, cũng đã thể hiện được tâm tình của Tử tước đại nhân lúc này.

Cửa lều được làm bằng vải bông mềm mại bị kéo xuống. Từ cửa lều có mười chiến binh như hổ như sói trực tiếp xông vào kéo hai quan quân ra. Trước mặt những chiến binh cường hãn này, hai người căn bản không dám có bất kỳ sự phản kháng nào. Những binh sĩ chết trước mặt họ đã khiến bọn họ hiểu rõ, phản kháng sẽ có kết cục như thế nào.

– Ngươi là quan truyền lệnh?

Mạnh Hàn ngồi trên một chiếc ghế tương đối sa hoa được chuyển từ trong lều chính ra, bộ dạng thong dong nhìn hai quan quân. Dường như Mạnh Hàn đang xác định xem trong hai người ai có quan hàm cao hơn. Cuối cùng Mạnh Hàn vẫn xác định được viên quan truyền lệnh, nhìn về phía hắn rất tao nhã hỏi.

– Vâng, đại nhân!

Quan truyền lệnh nào dám phủ nhận. Hiện tại chỉ có hai người còn sống. Nếu như hắn không thừa nhận, vậy biểu lộ rõ ràng là tiểu quan quân kia. Trong tình huống sinh tử bị người khác nắm giữ, ai dám nói tiểu quan quân kia sẽ nhận lấy cái chết bảo vệ quan truyền lệnh hắn?

– Ta nghĩ, ta là ai hẳn không cần giới thiệu nữa.

Mạnh Hàn rất thoải mái nói ra câu nói này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, rất tùy ý vươn tay ra nói:

– Như vậy, lệnh điều động cho ta ở chỗ nào?

– Ở… Ở… ở… trong hành lý bên người… bên trong.

Quan truyền lệnh lắp bắp đáp trả, ánh mắt cũng nhìn về phía hành lý bên trong.

Động tác này bị hai chiến binh phía sau hắn nhìn thấy, nhưng trong hai người không có bất kỳ người nào nói gì. Cả hai với động tác hết sức ăn ý kéo quan truyền lệnh tới nơi ánh mắt của hắn vừa nhìn chăm chú. Bọn họ nhẹ buông tay, ném hắn xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn. Cho dù không cần lên tiếng, quan truyền lệnh cũng hiểu rõ người ta muốn hắn tự tay lấy ra.

Tay hắn run rẩy phải mở mấy lần mới mở được cái túi do mình mang theo. Đây là một cái túi lớn tương đối sa hoa. Hình thức có phần tương đồng với đồ Mạnh Hàn dùng cho lính đánh thuê. Chỉ có điều bên trên có nhiều hoa văn trang trí hơn một chút. Da cũng được dùng loại rất cao cấp.

Hắn vừa mở túi ra, túi da đã bị một chiến binh đoạt lấy, tự tìm kiếm bên trong. Chỉ chốc lát, chiến binh kia đã cầm quyển trục lệnh động viên chiến tranh kia. Sau khi kiểm tra một hồi, người chiến binh đưa đến bên cạnh Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn đưa tay cầm lấy quyển trục kia, mở ra xem một chút. Tiếp đó, hắn xoay người đưa cho Demi. Khi Mạnh Hàn quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía quan truyền lệnh đã bị chiến binh kéo về hỏi:

Thời gian khẩn cấp như thế, tại sao các ngươi còn lãng phí thời gian đây xây dựng nơi đóng quân tạm thời? Ngươi có thể cho ta một lời giải thích rõ ràng không?

Giọng nói Mạnh Hàn không lớn, nhưng rất vững vàng. Tuy nhiên, giọng nói của Mạnh Hàn càng bình tĩnh, đại biểu ý nghĩa càng khủng bố. Quan truyền lệnh đã sợ hãi đến mức không dám há mồm. Miệng hắn run run, nhưng không nói được một lời. Hắn không thể nói được sao? Mạnh Hàn chỉ có thể chuyển ánh mắt tới trên người một tiểu quan quân khác, mỉm cười hỏi:

– Có lẽ ngươi có thể giúp ta giải thích một chút không?

– Đại nhân, không… Chuyện này không liên quan đến ta!

Tiểu quan quân đã sớm hồn bay phách tán, làm sao còn dám nói cho có lệ. Hắn vội vàng rũ sạch tội của mình trước tiên:

– Là vị đại nhân này nói, hắn nói đó là ý tứ của Nhị điện hạ. Đại nhân, chuyện này hoàn toàn không hề có chút liên quan gì đến ta. Ta chỉ chịu trách nhiệm hộ tống quan truyền lệnh đại nhân.

– Đây là ý của Nhị điện hạ sao?

Mạnh Hàn cười lạnh một tiếng:

– Rất tốt! Tuy nhiên, nếu như ngươi là người bảo hộ quan truyền lệnh đại nhân, như vậy quan truyền lệnh đại nhân bị đạo tặc tập kích bỏ mình, ngươi dẫn đội quan quân cũng nên chết vì đất nước. Đây là chuyện rất bình thường, đúng không?

Không đợi tiểu quan quân kịp phản ứng xem Mạnh Hàn nói lời này là có ý gì, dưới cổ hắn đã xuất hiện một thanh kiếm đặt ngang lướt qua. Rất nhanh trên cổ tiểu quan quân xuất hiện một vệt nhỏ, lúc này máu chảy ra ồ ạt. Tiểu quan quân chỉ kịp đưa tay bịt yết hầu, ha ha vài tiếng, liền ngã xuống mặt đất. Hai chân hắn vẫn duy trì tư thế quỳ xuống.

Quan truyền lệnh ở bên cạnh chỉ cảm thấy cả người rét run. Ngay lập tức dưới khố hắn chợt có cảm giác ấm áp. Bản thân hắn cũng không còn cách nào khống chế được thân thể mình nữa. Toàn thân hắn giống như nhũn ra. Đồng thời, hắn chỉ biết nói một câu:

– Tha mạng, đại nhân!

Khi hắn nói lời cầu xin tha thứ lại nói lưu loát dị thường, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nói lắp nào.

– Ta có mấy thuộc hạ Ám Dạ Tinh Linh, bọn họ đã dày công tu luyện khả năng tàng hình nghe được một vài cuộc nói chuyện.

Mạnh Hàn nói xong, cũng giải đáp thắc mắc cho vị quan truyền lệnh biết tại sao hắn vừa đến chỗ này liền đại khai sát giới. Mạnh Hàn lạnh lùng nhìn tên quan truyền lệnh kia, hắn bình tĩnh hỏi:

– Ngươi còn có gì muốn nói cho ta biết không? Ngươi tốt nhất hãy lập tức nhớ ra, nếu không, ta cũng không thể bảo đảm ngươi có quá nhiều thời gian đâu.

Nói xong, Mạnh Hàn ra hiệu một chút cho Demi vẫn nắm trong tay lệnh động viên chiến tranh, còn không quên nhìn về phía viên quan truyền lệnh đang co quắp trên mặt đất giải thích một chút:

– Ngươi biết, ta cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí trên đường. Một khi ta đến muộn, vậy cũng chính là cãi lại quân lệnh, sẽ bị xử lý theo quân pháp. Đương nhiên, trướck hi ta bị xử lý theo quân pháp, ta sẽ không để ý nếu có nhiều người cùng chết theo ta!

Mạnh Hàn luôn miệng bảo muốn lôi kéo người cùng chết theo hắn, nhưng mọi người ở đây kể cả bản thân Mạnh Hàn chỉ sợ đều không cho là như vậy. Chí ít trong lòng quan truyền lệnh hiểu rất rõ ràng, Tử tước đại nhân Antonio trước mặt tuyệt đối sẽ không chết trước mình.

Vì thế, dưới áp lực cực lớn, quan truyền lệnh bắt đầu suy sụp. Đương nhiên, quan truyền lệnh cũng không ý thức được, công kích tinh thần lực của Mạnh Hàn cũng phát huy tác dụng cực lớn. Không có ai biết, Mạnh Hàn đang thí nghiệm một chút công kích tinh thần lực mình học được từ Tinh Linh Tộc lên trên người quan truyền lệnh này.

Tuy nhiên, đây không phải là một đòn toàn lực, mà áp lực phân tán ra. Mặc dù như vậy, quan truyền lệnh cũng không có cách nào chịu đựng, rất nhanh hắn đã nói ra tất cả những chuyện mình biết được.

Bệ hạ Đại Công và hầu tước đại nhân xem như đã là thế như nước với lửa, không còn khả năng hòa giải. Về điểm ấy Mạnh Hàn cũng rõ ràng. Nhưng đối mặt với kẻ địch bên ngoài xâm lược, mọi người vẫn bắt tay hợp tác với nhau. Tài năng quân sự của Đại điện hạ không tồi. Đương nhiên, chú ý cũng không tồi, cho nên được bổ nhiệm làm thống soái.

Bất kỳ ai cũng không tưởng tượng được, Tử tước Antonio lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Vừa nãy bọn họ còn đang thảo luận, Nhị điện hạ ra lệnh điều động như vậy, chính là triệt để hãm hại Mạnh Hàn. Người đặt ra điều kiện hòa bình là Mạnh Hàn dám cãi lại quân lệnh tội lớn.

Bọn họ lại chưa từng dự đoán, vào thời khắc này Tử tước đại nhân lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Những kỵ binh này vô tình giết chóc, cũng đã thể hiện được tâm tình của Tử tước đại nhân lúc này.

Cửa lều được làm bằng vải bông mềm mại bị kéo xuống. Từ cửa lều có mười chiến binh như hổ như sói trực tiếp xông vào kéo hai quan quân ra. Trước mặt những chiến binh cường hãn này, hai người căn bản không dám có bất kỳ sự phản kháng nào. Những binh sĩ chết trước mặt họ đã khiến bọn họ hiểu rõ, phản kháng sẽ có kết cục như thế nào.

– Ngươi là quan truyền lệnh?

Mạnh Hàn ngồi trên một chiếc ghế tương đối sa hoa được chuyển từ trong lều chính ra, bộ dạng thong dong nhìn hai quan quân. Dường như Mạnh Hàn đang xác định xem trong hai người ai có quan hàm cao hơn. Cuối cùng Mạnh Hàn vẫn xác định được viên quan truyền lệnh, nhìn về phía hắn rất tao nhã hỏi.

– Vâng, đại nhân!

Quan truyền lệnh nào dám phủ nhận. Hiện tại chỉ có hai người còn sống. Nếu như hắn không thừa nhận, vậy biểu lộ rõ ràng là tiểu quan quân kia. Trong tình huống sinh tử bị người khác nắm giữ, ai dám nói tiểu quan quân kia sẽ nhận lấy cái chết bảo vệ quan truyền lệnh hắn?

– Ta nghĩ, ta là ai hẳn không cần giới thiệu nữa.

Mạnh Hàn rất thoải mái nói ra câu nói này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, rất tùy ý vươn tay ra nói:

– Như vậy, lệnh điều động cho ta ở chỗ nào?

– Ở… Ở… ở… trong hành lý bên người… bên trong.

Quan truyền lệnh lắp bắp đáp trả, ánh mắt cũng nhìn về phía hành lý bên trong.

Động tác này bị hai chiến binh phía sau hắn nhìn thấy, nhưng trong hai người không có bất kỳ người nào nói gì. Cả hai với động tác hết sức ăn ý kéo quan truyền lệnh tới nơi ánh mắt của hắn vừa nhìn chăm chú. Bọn họ nhẹ buông tay, ném hắn xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn. Cho dù không cần lên tiếng, quan truyền lệnh cũng hiểu rõ người ta muốn hắn tự tay lấy ra.

Tay hắn run rẩy phải mở mấy lần mới mở được cái túi do mình mang theo. Đây là một cái túi lớn tương đối sa hoa. Hình thức có phần tương đồng với đồ Mạnh Hàn dùng cho lính đánh thuê. Chỉ có điều bên trên có nhiều hoa văn trang trí hơn một chút. Da cũng được dùng loại rất cao cấp.

Hắn vừa mở túi ra, túi da đã bị một chiến binh đoạt lấy, tự tìm kiếm bên trong. Chỉ chốc lát, chiến binh kia đã cầm quyển trục lệnh động viên chiến tranh kia. Sau khi kiểm tra một hồi, người chiến binh đưa đến bên cạnh Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn đưa tay cầm lấy quyển trục kia, mở ra xem một chút. Tiếp đó, hắn xoay người đưa cho Demi. Khi Mạnh Hàn quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía quan truyền lệnh đã bị chiến binh kéo về hỏi:

Thời gian khẩn cấp như thế, tại sao các ngươi còn lãng phí thời gian đây xây dựng nơi đóng quân tạm thời? Ngươi có thể cho ta một lời giải thích rõ ràng không?

Giọng nói Mạnh Hàn không lớn, nhưng rất vững vàng. Tuy nhiên, giọng nói của Mạnh Hàn càng bình tĩnh, đại biểu ý nghĩa càng khủng bố. Quan truyền lệnh đã sợ hãi đến mức không dám há mồm. Miệng hắn run run, nhưng không nói được một lời. Hắn không thể nói được sao? Mạnh Hàn chỉ có thể chuyển ánh mắt tới trên người một tiểu quan quân khác, mỉm cười hỏi:

– Có lẽ ngươi có thể giúp ta giải thích một chút không?

– Đại nhân, không… Chuyện này không liên quan đến ta!

Tiểu quan quân đã sớm hồn bay phách tán, làm sao còn dám nói cho có lệ. Hắn vội vàng rũ sạch tội của mình trước tiên:

– Là vị đại nhân này nói, hắn nói đó là ý tứ của Nhị điện hạ. Đại nhân, chuyện này hoàn toàn không hề có chút liên quan gì đến ta. Ta chỉ chịu trách nhiệm hộ tống quan truyền lệnh đại nhân.

– Đây là ý của Nhị điện hạ sao?

Mạnh Hàn cười lạnh một tiếng:

– Rất tốt! Tuy nhiên, nếu như ngươi là người bảo hộ quan truyền lệnh đại nhân, như vậy quan truyền lệnh đại nhân bị đạo tặc tập kích bỏ mình, ngươi dẫn đội quan quân cũng nên chết vì đất nước. Đây là chuyện rất bình thường, đúng không?

Không đợi tiểu quan quân kịp phản ứng xem Mạnh Hàn nói lời này là có ý gì, dưới cổ hắn đã xuất hiện một thanh kiếm đặt ngang lướt qua. Rất nhanh trên cổ tiểu quan quân xuất hiện một vệt nhỏ, lúc này máu chảy ra ồ ạt. Tiểu quan quân chỉ kịp đưa tay bịt yết hầu, ha ha vài tiếng, liền ngã xuống mặt đất. Hai chân hắn vẫn duy trì tư thế quỳ xuống.

Quan truyền lệnh ở bên cạnh chỉ cảm thấy cả người rét run. Ngay lập tức dưới khố hắn chợt có cảm giác ấm áp. Bản thân hắn cũng không còn cách nào khống chế được thân thể mình nữa. Toàn thân hắn giống như nhũn ra. Đồng thời, hắn chỉ biết nói một câu:

– Tha mạng, đại nhân!

Khi hắn nói lời cầu xin tha thứ lại nói lưu loát dị thường, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nói lắp nào.

– Ta có mấy thuộc hạ Ám Dạ Tinh Linh, bọn họ đã dày công tu luyện khả năng tàng hình nghe được một vài cuộc nói chuyện.

Mạnh Hàn nói xong, cũng giải đáp thắc mắc cho vị quan truyền lệnh biết tại sao hắn vừa đến chỗ này liền đại khai sát giới. Mạnh Hàn lạnh lùng nhìn tên quan truyền lệnh kia, hắn bình tĩnh hỏi:

– Ngươi còn có gì muốn nói cho ta biết không? Ngươi tốt nhất hãy lập tức nhớ ra, nếu không, ta cũng không thể bảo đảm ngươi có quá nhiều thời gian đâu.

Nói xong, Mạnh Hàn ra hiệu một chút cho Demi vẫn nắm trong tay lệnh động viên chiến tranh, còn không quên nhìn về phía viên quan truyền lệnh đang co quắp trên mặt đất giải thích một chút:

– Ngươi biết, ta cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí trên đường. Một khi ta đến muộn, vậy cũng chính là cãi lại quân lệnh, sẽ bị xử lý theo quân pháp. Đương nhiên, trướck hi ta bị xử lý theo quân pháp, ta sẽ không để ý nếu có nhiều người cùng chết theo ta!

Mạnh Hàn luôn miệng bảo muốn lôi kéo người cùng chết theo hắn, nhưng mọi người ở đây kể cả bản thân Mạnh Hàn chỉ sợ đều không cho là như vậy. Chí ít trong lòng quan truyền lệnh hiểu rất rõ ràng, Tử tước đại nhân Antonio trước mặt tuyệt đối sẽ không chết trước mình.

Vì thế, dưới áp lực cực lớn, quan truyền lệnh bắt đầu suy sụp. Đương nhiên, quan truyền lệnh cũng không ý thức được, công kích tinh thần lực của Mạnh Hàn cũng phát huy tác dụng cực lớn. Không có ai biết, Mạnh Hàn đang thí nghiệm một chút công kích tinh thần lực mình học được từ Tinh Linh Tộc lên trên người quan truyền lệnh này.

Tuy nhiên, đây không phải là một đòn toàn lực, mà áp lực phân tán ra. Mặc dù như vậy, quan truyền lệnh cũng không có cách nào chịu đựng, rất nhanh hắn đã nói ra tất cả những chuyện mình biết được.

Bệ hạ Đại Công và hầu tước đại nhân xem như đã là thế như nước với lửa, không còn khả năng hòa giải. Về điểm ấy Mạnh Hàn cũng rõ ràng. Nhưng đối mặt với kẻ địch bên ngoài xâm lược, mọi người vẫn bắt tay hợp tác với nhau. Tài năng quân sự của Đại điện hạ không tồi. Đương nhiên, chú ý cũng không tồi, cho nên được bổ nhiệm làm thống soái.

Chọn tập
Bình luận
× sticky