Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 698: Phòng Thủ Thành Thị Truyền Lời

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Nhưng điều này hiển nhiên cũng không bao gồm những quý tộc sống an nhàn sung sướng. Mà một tiểu quan chịu trách nhiệm phòng thủ thành thị cũng không thực sự tính là tiến vào quý tộc cao cấp. Tuy rằng vị trí của hắn quan trọng, nhưng không chắc có thể không để ý tới sự uy hiếp của Mạnh Hàn.

– Bá tước Antonio!

Người đến hiển nhiên vô cùng phẫn nộ. Bất kể là ai bị uy hiếp như vậy, cũng không thể tâm bình khí hòa. Thời điểm nhìn thấy Mạnh Hàn, hắn thiếu chút nữa muốn nhìn về phía Mạnh Hàn rống lên:

– Ngươi hẹn ta đến đây có chuyện gì?

Một quý tộc nhà quê lại dám uy hiếp bản thân mình, một quan phòng thủ thành thị vương quốc như vậy sao? Tuy nhiên hắn lại không thể không đến. Hắn chỉ có thể tìm lại mặt mũi trên phương diện biểu hiện thái độ của mình.

– Không có chuyện gì lớn. ta chỉ muốn biết một chút. Ở bên trong thủ đô phái nhiều người như vậy tập kích một vị quý tộc ở lại quán trọ, chuyện này nên xử lý như thế nào?

Thái độ của Mạnh Hàn cũng không bởi vì sự phẫn nộ của đối phương mà thay đổi. Dáng vẻ hoàn toàn là vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí có một chút ý tứ truy cứu trách nhiệm. Vừa nói, Mạnh Hàn vừa chỉ vào quảng trường phía sau quán trọ.

Vừa rồi quan phòng thủ thành thị đi từ cửa lớn của quán trọ vào đây, căn bản không có cơ hội nhìn thấy quảng trường phía sau quan trọ. Hiện tại quan phòng thủ thành thị vừa nhìn theo ngón tay Mạnh Hàn chỉ, hắn lập tức giật mình.

Trên quảng trường bằng phẳng phía sau quán trọ dường như có một ngọn núi nhỏ được tạo thành bởi một đống những thi thể người chất cao. Tứ chi đều bị người tùy tiện bỏ vào bên kia. Thậm chí ngay cả vũ khí trên người bọn họ cũng vẫn còn nguyên, không một ai để ý tới. Tất cả đều được chất đống lại thành một núi nhỏ, giống như rác rưởi không ai muốn.

Quan phòng thủ thành thị cũng là người có kinh nghiệm phong phú. Hắn chỉ quan sát sơ qua một chút, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch. Một đống thi thể kia phải có tới năm trăm người trở lên. Thậm chí trong đó không loại trừ có tới bảy trăm đến tám trăm người. Nhiều người như vậy, tất cả đều là cường đạo đã xông vào trong quán trọ của Mạnh Hàn tối hôm qua sao?

Tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, quan phòng thủ thành thị làm sao có thể không biết được. Tuy nhiên, hiện tại bảo hắn làm sao giải thích với Mạnh Hàn đây? Nếu như là lời của người khác, hắn đại khái có thể dùng một câu nói có lệ. Tuy nhiên, đối mặt với một phú hào siêu cấp bất cứ lúc nào chỉ cần cảm thấy bất mãn sẽ dùng một trăm ngàn kim tệ treo giải thưởng cái đầu của hắn. Hắn cũng không có loại người hào khí. Rốt cuộc hắn không còn kiên trì giữ được sự phẫn nộ như lúc mới vừa tới trước mặt Mạnh Hàn nữa.

Nhìn thấy bên trong đống thi thể dừng như có mấy người từng quen biết, sau lưng quan phòng thủ thành thị không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Những người kia có thân thủ không thể kém hơn so với hắn, thậm chí có lẽ còn cao hơn so với hắn mấy cấp bậc. Nhưng toàn bộ đều bị chôn vùi ở nơi này. Điều này cũng mang ý nghĩa, Mạnh Hàn thậm chí không cần vận dụng với việc treo giải thưởng ở nghiệp đoàn ngầm, chỉ cần người của hắn ra tay, mình đã chịu không nổi.

– Bá tước đại nhân!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy đống thi thể kia, quan phòng thủ thành thị đã xác định lại thái độ của mình khi đối mặt với Mạnh Hàn. Giờ phút này hắn đã diễn tả ra một cách hoàn mỹ. Hắn giống như đang đối mặt với thượng quan của mình vậy. Hắn cúi đầu gập người, trên mặt nở nụ cười:

– Đại nhân, ngài cũng biết đây là bên trong thủ đô, có vài nhân vật lớn quyết định. Ta chỉ là một quan phòng thủ thành thị nho nhỏ không có cách nào từ chối!

– Ta muốn biết, nhân vật lớn nào đã tới chào hỏi ở chỗ ngươi.

Đối với sự thay đổi thái độ của quan phòng thủ thành thị, Mạnh Hàn hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi:

– Ngươi không cần lo lắng như vậy. Nếu như câu trả lời của ngươi khiến ta thoả mãn, giải thưởng một trăm ngàn kim tệ nhằm đuổi giết ngươi, có thể sẽ biến thành tiền thưởng của ngươi. Chỉ có điều, quan trông coi thành thị này có khả năng ngươi không thể tiếp tục làm được nữa. Ngươi tự mình cân nhắc đi!

Mạnh Hàn nói rất rõ ràng, hoàn toàn không có ý ép quan phòng thủ thành thị. Tuy nhiên trong lòng quan phòng thủ thành thị lại không khỏi âm thầm than khổ. Nếu như mình nói ra tên của những người này, cũng mang ý nghĩa mình thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại thủ đô được nữa. Nhưng nếu như mình không nói ra, mình có còn mạng để nói lần nữa hay không? Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, hắn cũng không thể không trực tiếp ngả về phía bên Mạnh Hàn.

– Đại nhân, ngài có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà già trẻ của ta hay không?

Quan phòng thủ thành thị chỉ có thể ở trong tuyệt vọng tìm kiếm một cơ hội sống sót, đưa ra điều kiện này.

– Nếu như ngươi nguyện ý, sau khi làm xong chuyện ta phân phó, ngươi có thể gia nhập đội ngũ sứ giả công quốc Transco, đưa cả nhà ngươi chuyển tới công quốc Transco.

Mạnh Hàn cũng không đặc biệt làm khó dễ với người khác. Muốn người ta xuất lực cho mình, phải cho người ta đủ lợi ích. Đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

– Đa tạ đại nhân!

Đến giờ phút này, quan phòng thủ thành thị đã không có đường lui nữa. Hắn không còn cách nào, tự mình nói hết những điều mình biết ra:

-Tối ngày hôm qua, đã có người tới gặp ta dặn dò có. . .

Elyse đã sớm chuẩn bị xong giấy bút. Nàng chép lại từng cái tên mà quan phòng thủ thành thị vừa nói ra. Tất nhiên, những người tới đánh tiếng bao gồm cả gia tộc bọn họ, tất cả đều sẽ trở thành mục tiêu trả thù tiếp theo của Mạnh Hàn, mặc kệ khuynh hướng của bọn họ là thế nào. Về điểm này, quan phòng thủ thành thị hiểu hết sức rõ ràng.

– Không có ai biết ngươi nói cho ta biết những điều này.

Ngay sau đó Mạnh Hàn lại ném cho quan phòng thủ thành thị một cái bánh bột ngô:

– Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi có thể tiếp tục làm quan phòng thủ thành thị của ngươi, thậm chí có thể tiến thêm một bước, thăng quan tiến chức.

Quan phòng thủ thành thị rất ngạc nhiên nhìn Mạnh Hàn, không biết hắn đang nói cái gì. Ngay sau đó Mạnh Hàn liền giải thích:

– Ngươi hãy giúp ta truyền lời ra ngoài. Có kẻ dám ở trong thủ đô có hành vi càn rỡ như vậy mà không ai trói buộc, như vậy nếu như một ngày nào đó hoặc sớm hoặc muộn, khi có vài ma pháp cao cấp rơi vào vài gia tộc hoặc là trong vương cung, các nhân vật lớn trong thủ đô tốt nhất cũng nên có tâm tình nhàn nhã hưởng thụ bữa cơm trưa như ta bây giờ.

Lần này, sau khi nghe thấy Mạnh Hàn không chút khách khí đưa ra lời uy hiếp đẫm máu như vậy, quan phòng thủ thành thị đột nhiên cảm thấy, không phải là mình đi theo phía sau vài nhân vật lớn kia chính là đi lầm đường? Còn không có tiền đồ bằng đi theo một vị bá tước đại nhân của công quốc Transco?

– Đương nhiên, còn phải làm cho những người khác chờ mong. Bọn họ cũng nên giống như ta, có chí ít có thể mang theo bên người ma pháp trận phòng ngự thành thị cấp bảy. Ta cũng không thể nói gì hơn.

Mạnh Hàn cười híp mắt tiếp tục phân phó nói:

– Ta có năm mươi quyển sách ma pháp cấp tám. Hiện tại báo trước một chút. Nếu như không cẩn thận có vài ma pháp rơi vào chỗ không nên rơi, cũng không thể tùy tiện khiến người bị oan uổng. Bởi vì bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy ra năm mươi quyển sách ma pháp cấp tám, không ít hơn một quyển. Trên thế giới này, có thể có rất nhiều người phát ma pháp cấp tám, ngươi nói có đúng hay không, quan đại nhân phòng thủ thành thị tôn kính?

Nhưng điều này hiển nhiên cũng không bao gồm những quý tộc sống an nhàn sung sướng. Mà một tiểu quan chịu trách nhiệm phòng thủ thành thị cũng không thực sự tính là tiến vào quý tộc cao cấp. Tuy rằng vị trí của hắn quan trọng, nhưng không chắc có thể không để ý tới sự uy hiếp của Mạnh Hàn.

– Bá tước Antonio!

Người đến hiển nhiên vô cùng phẫn nộ. Bất kể là ai bị uy hiếp như vậy, cũng không thể tâm bình khí hòa. Thời điểm nhìn thấy Mạnh Hàn, hắn thiếu chút nữa muốn nhìn về phía Mạnh Hàn rống lên:

– Ngươi hẹn ta đến đây có chuyện gì?

Một quý tộc nhà quê lại dám uy hiếp bản thân mình, một quan phòng thủ thành thị vương quốc như vậy sao? Tuy nhiên hắn lại không thể không đến. Hắn chỉ có thể tìm lại mặt mũi trên phương diện biểu hiện thái độ của mình.

– Không có chuyện gì lớn. ta chỉ muốn biết một chút. Ở bên trong thủ đô phái nhiều người như vậy tập kích một vị quý tộc ở lại quán trọ, chuyện này nên xử lý như thế nào?

Thái độ của Mạnh Hàn cũng không bởi vì sự phẫn nộ của đối phương mà thay đổi. Dáng vẻ hoàn toàn là vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí có một chút ý tứ truy cứu trách nhiệm. Vừa nói, Mạnh Hàn vừa chỉ vào quảng trường phía sau quán trọ.

Vừa rồi quan phòng thủ thành thị đi từ cửa lớn của quán trọ vào đây, căn bản không có cơ hội nhìn thấy quảng trường phía sau quan trọ. Hiện tại quan phòng thủ thành thị vừa nhìn theo ngón tay Mạnh Hàn chỉ, hắn lập tức giật mình.

Trên quảng trường bằng phẳng phía sau quán trọ dường như có một ngọn núi nhỏ được tạo thành bởi một đống những thi thể người chất cao. Tứ chi đều bị người tùy tiện bỏ vào bên kia. Thậm chí ngay cả vũ khí trên người bọn họ cũng vẫn còn nguyên, không một ai để ý tới. Tất cả đều được chất đống lại thành một núi nhỏ, giống như rác rưởi không ai muốn.

Quan phòng thủ thành thị cũng là người có kinh nghiệm phong phú. Hắn chỉ quan sát sơ qua một chút, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch. Một đống thi thể kia phải có tới năm trăm người trở lên. Thậm chí trong đó không loại trừ có tới bảy trăm đến tám trăm người. Nhiều người như vậy, tất cả đều là cường đạo đã xông vào trong quán trọ của Mạnh Hàn tối hôm qua sao?

Tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, quan phòng thủ thành thị làm sao có thể không biết được. Tuy nhiên, hiện tại bảo hắn làm sao giải thích với Mạnh Hàn đây? Nếu như là lời của người khác, hắn đại khái có thể dùng một câu nói có lệ. Tuy nhiên, đối mặt với một phú hào siêu cấp bất cứ lúc nào chỉ cần cảm thấy bất mãn sẽ dùng một trăm ngàn kim tệ treo giải thưởng cái đầu của hắn. Hắn cũng không có loại người hào khí. Rốt cuộc hắn không còn kiên trì giữ được sự phẫn nộ như lúc mới vừa tới trước mặt Mạnh Hàn nữa.

Nhìn thấy bên trong đống thi thể dừng như có mấy người từng quen biết, sau lưng quan phòng thủ thành thị không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Những người kia có thân thủ không thể kém hơn so với hắn, thậm chí có lẽ còn cao hơn so với hắn mấy cấp bậc. Nhưng toàn bộ đều bị chôn vùi ở nơi này. Điều này cũng mang ý nghĩa, Mạnh Hàn thậm chí không cần vận dụng với việc treo giải thưởng ở nghiệp đoàn ngầm, chỉ cần người của hắn ra tay, mình đã chịu không nổi.

– Bá tước đại nhân!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy đống thi thể kia, quan phòng thủ thành thị đã xác định lại thái độ của mình khi đối mặt với Mạnh Hàn. Giờ phút này hắn đã diễn tả ra một cách hoàn mỹ. Hắn giống như đang đối mặt với thượng quan của mình vậy. Hắn cúi đầu gập người, trên mặt nở nụ cười:

– Đại nhân, ngài cũng biết đây là bên trong thủ đô, có vài nhân vật lớn quyết định. Ta chỉ là một quan phòng thủ thành thị nho nhỏ không có cách nào từ chối!

– Ta muốn biết, nhân vật lớn nào đã tới chào hỏi ở chỗ ngươi.

Đối với sự thay đổi thái độ của quan phòng thủ thành thị, Mạnh Hàn hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi:

– Ngươi không cần lo lắng như vậy. Nếu như câu trả lời của ngươi khiến ta thoả mãn, giải thưởng một trăm ngàn kim tệ nhằm đuổi giết ngươi, có thể sẽ biến thành tiền thưởng của ngươi. Chỉ có điều, quan trông coi thành thị này có khả năng ngươi không thể tiếp tục làm được nữa. Ngươi tự mình cân nhắc đi!

Mạnh Hàn nói rất rõ ràng, hoàn toàn không có ý ép quan phòng thủ thành thị. Tuy nhiên trong lòng quan phòng thủ thành thị lại không khỏi âm thầm than khổ. Nếu như mình nói ra tên của những người này, cũng mang ý nghĩa mình thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại thủ đô được nữa. Nhưng nếu như mình không nói ra, mình có còn mạng để nói lần nữa hay không? Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, hắn cũng không thể không trực tiếp ngả về phía bên Mạnh Hàn.

– Đại nhân, ngài có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà già trẻ của ta hay không?

Quan phòng thủ thành thị chỉ có thể ở trong tuyệt vọng tìm kiếm một cơ hội sống sót, đưa ra điều kiện này.

– Nếu như ngươi nguyện ý, sau khi làm xong chuyện ta phân phó, ngươi có thể gia nhập đội ngũ sứ giả công quốc Transco, đưa cả nhà ngươi chuyển tới công quốc Transco.

Mạnh Hàn cũng không đặc biệt làm khó dễ với người khác. Muốn người ta xuất lực cho mình, phải cho người ta đủ lợi ích. Đây chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

– Đa tạ đại nhân!

Đến giờ phút này, quan phòng thủ thành thị đã không có đường lui nữa. Hắn không còn cách nào, tự mình nói hết những điều mình biết ra:

-Tối ngày hôm qua, đã có người tới gặp ta dặn dò có. . .

Elyse đã sớm chuẩn bị xong giấy bút. Nàng chép lại từng cái tên mà quan phòng thủ thành thị vừa nói ra. Tất nhiên, những người tới đánh tiếng bao gồm cả gia tộc bọn họ, tất cả đều sẽ trở thành mục tiêu trả thù tiếp theo của Mạnh Hàn, mặc kệ khuynh hướng của bọn họ là thế nào. Về điểm này, quan phòng thủ thành thị hiểu hết sức rõ ràng.

– Không có ai biết ngươi nói cho ta biết những điều này.

Ngay sau đó Mạnh Hàn lại ném cho quan phòng thủ thành thị một cái bánh bột ngô:

– Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi có thể tiếp tục làm quan phòng thủ thành thị của ngươi, thậm chí có thể tiến thêm một bước, thăng quan tiến chức.

Quan phòng thủ thành thị rất ngạc nhiên nhìn Mạnh Hàn, không biết hắn đang nói cái gì. Ngay sau đó Mạnh Hàn liền giải thích:

– Ngươi hãy giúp ta truyền lời ra ngoài. Có kẻ dám ở trong thủ đô có hành vi càn rỡ như vậy mà không ai trói buộc, như vậy nếu như một ngày nào đó hoặc sớm hoặc muộn, khi có vài ma pháp cao cấp rơi vào vài gia tộc hoặc là trong vương cung, các nhân vật lớn trong thủ đô tốt nhất cũng nên có tâm tình nhàn nhã hưởng thụ bữa cơm trưa như ta bây giờ.

Lần này, sau khi nghe thấy Mạnh Hàn không chút khách khí đưa ra lời uy hiếp đẫm máu như vậy, quan phòng thủ thành thị đột nhiên cảm thấy, không phải là mình đi theo phía sau vài nhân vật lớn kia chính là đi lầm đường? Còn không có tiền đồ bằng đi theo một vị bá tước đại nhân của công quốc Transco?

– Đương nhiên, còn phải làm cho những người khác chờ mong. Bọn họ cũng nên giống như ta, có chí ít có thể mang theo bên người ma pháp trận phòng ngự thành thị cấp bảy. Ta cũng không thể nói gì hơn.

Mạnh Hàn cười híp mắt tiếp tục phân phó nói:

– Ta có năm mươi quyển sách ma pháp cấp tám. Hiện tại báo trước một chút. Nếu như không cẩn thận có vài ma pháp rơi vào chỗ không nên rơi, cũng không thể tùy tiện khiến người bị oan uổng. Bởi vì bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy ra năm mươi quyển sách ma pháp cấp tám, không ít hơn một quyển. Trên thế giới này, có thể có rất nhiều người phát ma pháp cấp tám, ngươi nói có đúng hay không, quan đại nhân phòng thủ thành thị tôn kính?

Chọn tập
Bình luận
× sticky