Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 817: Từ thô tục nói trước (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Sâu trong lòng ta cũng hi vọng như vậy.

Mạnh Hàn có phần cung kính cúi chào, biểu thị thái độ của mình. Sau khi đứng lên, Mạnh Hàn lập tức nói:

– Cho nên, có mấy lời nhất định phải nói trước, để tránh khỏi ảnh hưởng tới hợp tác chân thành giữa hai bên chúng ta.

– Ngươi vừa nói những lời này không phải ngươi muốn nói từ thô tục sao?

Angelina vẫn cho là, những lời Mạnh Hàn nói trước đó chính là cái gọi là từ thô tục. Hiện tại nàng mới nghe được, những lời Mạnh Hàn nói một hồi trước đó vốn chỉ là làm nền, hoàn toàn chưa nói tới nội dung thực sự.

– Đương nhiên không phải!

Mạnh Hàn cười nói:

– Nếu là từ thô tục, đương nhiên là khó nghe. Nàngcảm thấy vừa rồi, trừ câu nói đùa của ta ra, có câu nào khó nghe sao?

– Không có một câu êm tai!

Trong lòng Angelina thầm nói, lại không dám lên tiếng, liền trừng mắt với Mạnh Hàn một cái.

Nhưng những lời này của hai người, lại làm cho nghị trưởng và các thành viên của hội nghị lại một lần trở nên chăm chú. Tất cả mọi người dựng lỗ tai lên, chờ từ thô tục của Mạnh Hàn.

– Ta lặp lại một lần nữa. Nếu ta ở nơi này nói những lời này, chính là muốn phòng ngừa một vài tranh chấp. Cho nên, có vấn đề gì, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Nhưng không thể bởi vì trong lúc đàm phán có một chút cò kè mặc cả, liền trở nên thù địch lẫn nhau.

Tuy rằng nghị trưởng các hạ của quốc gia tôn giáo cuồng nhiệt nhìn có vẻ vô cùng lý trí, nhưng Mạnh Hàn vẫn muốn nhắc lại, để tránh phiền phức.

– Ngươi nói đi!

Nghị trưởng các hạ nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một lần, mới đối mặt với Mạnh Hàn nói:

– Tin tưởng chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý tốt.

– Ta chỉ muốn nói là.

Mạnh Hàn dừng lại một chút, sau đó nói rất chân thành:

– Trên người ta ngoại trừ danh hiệu hầu tước đại sư gì đó ra, bản chất của ta là một thương nhân!

Tất cả mọi người đang chờ, không rõ lời Mạnh Hàn muốn nói, và thương nhân có quan hệ gì.

– Ta đã là thương nhân, như vậy ta sẽ theo đuổi lợi ích sử dụng tốt nhất.

Lời Mạnh Hàn nói tới đây, mọi người đã có chút rõ ràng. Đây là muốn tranh thủ lợi ích càng lớn hơn. Tuy rằng trong lòng mọi người không thoải mái, nhưng có thể lý giải được. Đàm phán, nói trắng ra là chính là một cuộc cò kè mặc cả. Mạnh Hàn có thể định giá, đế quốc cũng có thể ép giá.

– Cho nên, ta không loại trừ, trong tương lai tại một thời điểm nào đó, ta sẽ làm ăn cùng đế quốc Quang Minh.

Câu này của Mạnh Hàn vừa ra khỏi miệng, bầu không khí của toàn bộ phòng nghị sự nhất thời thay đổi.

Đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh, đó là kẻ địch sinh tử đã từ mấy ngàn năm trước. Giáo lý hai bên tuyệt đối không giống nhau, dẫ đến căn bản không cách nào điều hòa. Mạnh Hàn lại ở trước mặt hội nghị đế quốc Hắc Ám bao gồm nghị trưởng các hạ, mười vị nghị viên đại nhân cùng với thánh nữ điện hạ Angelina, nói rất rõ ràng cho bọn họ biết, sau đó hắn sẽ cùng làm ăn với đế quốc Quang Minh. Đây quả thực là trắng trợn biểu thị sự miệt thị của hắn đối với đế quốc Hắc Ám. Đặc biệt là hắn còn đang ở trong phòng nghị sự của đế quốc mà nói chuyện, thực sự càng quá đáng hơn.

– Ngươi muốn biến thành kẻ địch của chúng ta sao?

Tuy rằng phẫn nộ, nhưng nghị trưởng các hạ và các đại nhân nghị viên lão luyện thành thục đều không nói gì. Người mở miệng vẫn là thánh nữ điện hạ trẻ tuổi. Cũng chỉ có nàng mở miệng, mới không biến thành quyết nghị cuối cùng, khiến chuyện còn có thể cứu vãn.

– Ai da da!

Mạnh Hàn liên tiếp phát ra tiếng chặc lưỡi, cau mày không ngừng lắc đầu:

– Vừa mới nói, gặp chuyện gì, hai bên cũng có thể hiệp thương giải quyết, không nên hơi một tí đã muốn quyết đấu sinh tử. Lời nói còn ở bên tai, lời còn chưa rơi xuống đất. Đây chính là thái độ tín nghĩa mà ma thần Hắc Ám vĩ đại dạy dỗ các ngươi sao?

Mọi người nhất thời nghẹn lời. Nhưng Mạnh Hàn vẫn không buông tha, tiếp tục nói:

– Huống hồ, lúc trước ta đã nói rõ. Đây là từ thô tục mà thôi, khẳng định không dễ nghe. Nếu cảm thấy không thích hợp mọi người có thể nói ra yêu cầu, cùng nhau đàm phán. Các ngươi không đồng ý, đưa ra lý do các ngươi không đồng ý để thuyết phục ta. Ta cũng không phải là người không thể thuyết phục. Động một chút là uy hiếp thành kẻ địch, thú vị sao?

Một lời nói khiến Angelina có phần không biết nên xử lý thế nào. Thậm chí không chỉ là nàng, ngay cả các đại nhân nghị viện phía sau nàng cũng như thế. Mạnh Hàn đã nhiều lần nhắc lại từ thô tục, bọn họ lại dễ kích động như vậy. Điều đó thật sự khiến đế quốc Hắc Ám, Ma thần điện hạ vĩ đại mất mặt.

Mạnh Hàn không vội, chậm rãi nói, khiến một đám cao tầng của hội nghị Hắc Ám đều có chút xấu hổ. Sống lớn tuổi như thế, lòng dạ lại không bằng một người tuổi còn trẻ. Chỉ có điều, cũng không trách bọn họ được. Đế quốc Quang Minh là kẻ địch trong số mạng của bọn họ. Nghe thấy Mạnh Hàn muốn hợp tác cùng đế quốc Quang Minh, bọn họ không phẫn nộ mới là lạ. Nếu không phải nơi này là phòng nghị sự, nói không chừng các trưởng lão đã sớm thả mấy ma pháp hắc ám về phía Mạnh Hàn.

Nghị trưởng các hạ ho khan một tiếng. Tất cả mọi người trong đại điện liền tập trung tinh thần vào trên người hắn. Lúc này hắn mới hỏi:

– Hầu tước đại nhân, đế quốc Quang Minh là kẻ địch của chúng ta. Về điểm này, đại nhân không thể nào không biết chứ?

– Ta đương nhiên biết!

Mạnh Hàn thừa nhận như vậy, mọi người hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Chuyện này ngay cả kẻ ngu si cũng biết. Điều bọn họ muốn biết chính là, Mạnh Hàn giải thích tại sao hắn lại muốn làm ăn cùng đế quốc Quang Minh, thậm chí không tiếc nói ra ngay trong trường hợp này. Tất cả mọi người đều lộ vẻ chờ mong, chờ Mạnh Hàn nói ra. Không thể phủ nhận chính là, mấy lời nói của Mạnh Hàn, cho dù dưới tình huống bản thân của hắn vui đùa, nói đùa, vẫn có thể khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc.

– Vấn đề là, đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh là kẻ địch. Nhưng có lẽ công quốc Transco và đế quốc Quang Minh lại không phải là kẻ địch.

Mạnh Hàn chậm rãi nói ra lý do của mình:

– Chúng ta không thể bởi vì thành lập một loạt quan hệ hợp tác cùng các ngươi, liền khiến một đế quốc khổng lồ khác trở thành kẻ địch của chúng ta.

– Đúng như hầu tước đại nhân nói, chúng ta đã thành lập mối quan hệ hợp tác.

Nghị trưởng các hạ đối mặt với Mạnh Hàn, rất bình tĩnh hỏi:

– Lẽ nào công quốc Transco không nên cân nhắc một chút về thành ý hợp tác giữa hai bên?

Trong lời nói của hắn cũng đã nhấc câu chuyện vừa rồi đến độ cao giữa một quốc gia với một quốc gia.

– Thành ý hợp tác giữa hai bên chúng ta, thể hiện ở sự công bằng và công chính trong quá trình hai bên hợp tác. Nghị trưởng các hạ, ngài không cảm thấy như vậy sao?

Mạnh Hàn vẫn bình tĩnh, không chút nôn nóng, chậm rãi nói ra những lời này.

– Công bằng và công chính là tất yếu. Nhưng, hợp tác là chuyện của hai bên. Chẳng lẽ không phải nên cân nhắc một chút về tình của đối phương hay sao?

– Sâu trong lòng ta cũng hi vọng như vậy.

Mạnh Hàn có phần cung kính cúi chào, biểu thị thái độ của mình. Sau khi đứng lên, Mạnh Hàn lập tức nói:

– Cho nên, có mấy lời nhất định phải nói trước, để tránh khỏi ảnh hưởng tới hợp tác chân thành giữa hai bên chúng ta.

– Ngươi vừa nói những lời này không phải ngươi muốn nói từ thô tục sao?

Angelina vẫn cho là, những lời Mạnh Hàn nói trước đó chính là cái gọi là từ thô tục. Hiện tại nàng mới nghe được, những lời Mạnh Hàn nói một hồi trước đó vốn chỉ là làm nền, hoàn toàn chưa nói tới nội dung thực sự.

– Đương nhiên không phải!

Mạnh Hàn cười nói:

– Nếu là từ thô tục, đương nhiên là khó nghe. Nàngcảm thấy vừa rồi, trừ câu nói đùa của ta ra, có câu nào khó nghe sao?

– Không có một câu êm tai!

Trong lòng Angelina thầm nói, lại không dám lên tiếng, liền trừng mắt với Mạnh Hàn một cái.

Nhưng những lời này của hai người, lại làm cho nghị trưởng và các thành viên của hội nghị lại một lần trở nên chăm chú. Tất cả mọi người dựng lỗ tai lên, chờ từ thô tục của Mạnh Hàn.

– Ta lặp lại một lần nữa. Nếu ta ở nơi này nói những lời này, chính là muốn phòng ngừa một vài tranh chấp. Cho nên, có vấn đề gì, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Nhưng không thể bởi vì trong lúc đàm phán có một chút cò kè mặc cả, liền trở nên thù địch lẫn nhau.

Tuy rằng nghị trưởng các hạ của quốc gia tôn giáo cuồng nhiệt nhìn có vẻ vô cùng lý trí, nhưng Mạnh Hàn vẫn muốn nhắc lại, để tránh phiền phức.

– Ngươi nói đi!

Nghị trưởng các hạ nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một lần, mới đối mặt với Mạnh Hàn nói:

– Tin tưởng chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý tốt.

– Ta chỉ muốn nói là.

Mạnh Hàn dừng lại một chút, sau đó nói rất chân thành:

– Trên người ta ngoại trừ danh hiệu hầu tước đại sư gì đó ra, bản chất của ta là một thương nhân!

Tất cả mọi người đang chờ, không rõ lời Mạnh Hàn muốn nói, và thương nhân có quan hệ gì.

– Ta đã là thương nhân, như vậy ta sẽ theo đuổi lợi ích sử dụng tốt nhất.

Lời Mạnh Hàn nói tới đây, mọi người đã có chút rõ ràng. Đây là muốn tranh thủ lợi ích càng lớn hơn. Tuy rằng trong lòng mọi người không thoải mái, nhưng có thể lý giải được. Đàm phán, nói trắng ra là chính là một cuộc cò kè mặc cả. Mạnh Hàn có thể định giá, đế quốc cũng có thể ép giá.

– Cho nên, ta không loại trừ, trong tương lai tại một thời điểm nào đó, ta sẽ làm ăn cùng đế quốc Quang Minh.

Câu này của Mạnh Hàn vừa ra khỏi miệng, bầu không khí của toàn bộ phòng nghị sự nhất thời thay đổi.

Đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh, đó là kẻ địch sinh tử đã từ mấy ngàn năm trước. Giáo lý hai bên tuyệt đối không giống nhau, dẫ đến căn bản không cách nào điều hòa. Mạnh Hàn lại ở trước mặt hội nghị đế quốc Hắc Ám bao gồm nghị trưởng các hạ, mười vị nghị viên đại nhân cùng với thánh nữ điện hạ Angelina, nói rất rõ ràng cho bọn họ biết, sau đó hắn sẽ cùng làm ăn với đế quốc Quang Minh. Đây quả thực là trắng trợn biểu thị sự miệt thị của hắn đối với đế quốc Hắc Ám. Đặc biệt là hắn còn đang ở trong phòng nghị sự của đế quốc mà nói chuyện, thực sự càng quá đáng hơn.

– Ngươi muốn biến thành kẻ địch của chúng ta sao?

Tuy rằng phẫn nộ, nhưng nghị trưởng các hạ và các đại nhân nghị viên lão luyện thành thục đều không nói gì. Người mở miệng vẫn là thánh nữ điện hạ trẻ tuổi. Cũng chỉ có nàng mở miệng, mới không biến thành quyết nghị cuối cùng, khiến chuyện còn có thể cứu vãn.

– Ai da da!

Mạnh Hàn liên tiếp phát ra tiếng chặc lưỡi, cau mày không ngừng lắc đầu:

– Vừa mới nói, gặp chuyện gì, hai bên cũng có thể hiệp thương giải quyết, không nên hơi một tí đã muốn quyết đấu sinh tử. Lời nói còn ở bên tai, lời còn chưa rơi xuống đất. Đây chính là thái độ tín nghĩa mà ma thần Hắc Ám vĩ đại dạy dỗ các ngươi sao?

Mọi người nhất thời nghẹn lời. Nhưng Mạnh Hàn vẫn không buông tha, tiếp tục nói:

– Huống hồ, lúc trước ta đã nói rõ. Đây là từ thô tục mà thôi, khẳng định không dễ nghe. Nếu cảm thấy không thích hợp mọi người có thể nói ra yêu cầu, cùng nhau đàm phán. Các ngươi không đồng ý, đưa ra lý do các ngươi không đồng ý để thuyết phục ta. Ta cũng không phải là người không thể thuyết phục. Động một chút là uy hiếp thành kẻ địch, thú vị sao?

Một lời nói khiến Angelina có phần không biết nên xử lý thế nào. Thậm chí không chỉ là nàng, ngay cả các đại nhân nghị viện phía sau nàng cũng như thế. Mạnh Hàn đã nhiều lần nhắc lại từ thô tục, bọn họ lại dễ kích động như vậy. Điều đó thật sự khiến đế quốc Hắc Ám, Ma thần điện hạ vĩ đại mất mặt.

Mạnh Hàn không vội, chậm rãi nói, khiến một đám cao tầng của hội nghị Hắc Ám đều có chút xấu hổ. Sống lớn tuổi như thế, lòng dạ lại không bằng một người tuổi còn trẻ. Chỉ có điều, cũng không trách bọn họ được. Đế quốc Quang Minh là kẻ địch trong số mạng của bọn họ. Nghe thấy Mạnh Hàn muốn hợp tác cùng đế quốc Quang Minh, bọn họ không phẫn nộ mới là lạ. Nếu không phải nơi này là phòng nghị sự, nói không chừng các trưởng lão đã sớm thả mấy ma pháp hắc ám về phía Mạnh Hàn.

Nghị trưởng các hạ ho khan một tiếng. Tất cả mọi người trong đại điện liền tập trung tinh thần vào trên người hắn. Lúc này hắn mới hỏi:

– Hầu tước đại nhân, đế quốc Quang Minh là kẻ địch của chúng ta. Về điểm này, đại nhân không thể nào không biết chứ?

– Ta đương nhiên biết!

Mạnh Hàn thừa nhận như vậy, mọi người hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Chuyện này ngay cả kẻ ngu si cũng biết. Điều bọn họ muốn biết chính là, Mạnh Hàn giải thích tại sao hắn lại muốn làm ăn cùng đế quốc Quang Minh, thậm chí không tiếc nói ra ngay trong trường hợp này. Tất cả mọi người đều lộ vẻ chờ mong, chờ Mạnh Hàn nói ra. Không thể phủ nhận chính là, mấy lời nói của Mạnh Hàn, cho dù dưới tình huống bản thân của hắn vui đùa, nói đùa, vẫn có thể khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc.

– Vấn đề là, đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh là kẻ địch. Nhưng có lẽ công quốc Transco và đế quốc Quang Minh lại không phải là kẻ địch.

Mạnh Hàn chậm rãi nói ra lý do của mình:

– Chúng ta không thể bởi vì thành lập một loạt quan hệ hợp tác cùng các ngươi, liền khiến một đế quốc khổng lồ khác trở thành kẻ địch của chúng ta.

– Đúng như hầu tước đại nhân nói, chúng ta đã thành lập mối quan hệ hợp tác.

Nghị trưởng các hạ đối mặt với Mạnh Hàn, rất bình tĩnh hỏi:

– Lẽ nào công quốc Transco không nên cân nhắc một chút về thành ý hợp tác giữa hai bên?

Trong lời nói của hắn cũng đã nhấc câu chuyện vừa rồi đến độ cao giữa một quốc gia với một quốc gia.

– Thành ý hợp tác giữa hai bên chúng ta, thể hiện ở sự công bằng và công chính trong quá trình hai bên hợp tác. Nghị trưởng các hạ, ngài không cảm thấy như vậy sao?

Mạnh Hàn vẫn bình tĩnh, không chút nôn nóng, chậm rãi nói ra những lời này.

– Công bằng và công chính là tất yếu. Nhưng, hợp tác là chuyện của hai bên. Chẳng lẽ không phải nên cân nhắc một chút về tình của đối phương hay sao?

Chọn tập
Bình luận
× sticky