Cho dù ở trong quân đội, có hầu tước đại nhân làm chỗ dựa, Mạnh Hàn có thể không cần suy nghĩ quá nhiều về áp lực của phía bệ hạ Đại Công.
– Xuất phát!
Không có quá nhiều lời nói hùng hồn, cũng không có các loại lời nói khích lệ, Mạnh Hàn chỉ ra lệnh một tiếng, đội thân vệ liền nhanh chóng xuất phát. Dù sao đi nữa đối với địa phương quý tộc mà nói, thành vệ quân trên căn bản đều vượt biên chế, chỉ có thể dẫn theo quân đội riêng với đầy đủ quyền hạn của mình để tham gia cuộc chiến tranh như vậy.
Cũng không biết cuộc chiến tranh này rốt cuộc có quy mô thế nào? Cấp mười vạn hay cấp trăm vạn? Tuy nhiên, Mạnh Hàn có thể tin chắc vào một điểm, với binh khí và áo giáp của Hoàng Sa Thành sắp tới sẽ phát ra hào quang rực rỡ trong chiến tranh.
Đồng thời, điều này cũng mang ý nghĩa Mạnh Hàn sau cuộc chiến tranh này sẽ nhận được những đơn đặt hàng vũ khí lớn, do đó có thể chuyển hình sang buôn bán súng đạn.
Trên đường đi thần tốc vượt qua mưa gió, Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ ngồi ở trong xe ngựa thiết giáp không hề có chút xóc nảy cũng không chịu quá nhiều khổ cực. Trôi nổi thuật được khắc trên toàn chiếc xe ngựa vẫn duy trì một độ cao cố định. Chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn yêu cầu về tốc độ.
Trải qua vài tháng sinh sống như đạo tặc, đội thân vệ đã không biểu hiện ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt lúc huấn luyện quân đội riêng ban đầu của Mạnh Hàn nữa, mà biến thành một tư thế nhìn như nhàn tản nhưng thực chất lại càng cẩn thận hơn. Bọn họ chính là những tinh anh có thể chiến đấu vào bất kỳ lúc nào. Hơn nữa loại biểu hiện này có thể hạ thấp sự cảnh giác của vài kẻ có lòng dạ khó lường, thành công ngụy trang mãnh hổ thành cừu non.
Cách Hoàng Sa Thành khoảng bốn, năm ngày đi đường, có một nơi đóng quân nho nhỏ. Tại nơi đóng quân này không có nhiều người, chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi người. Ngược lại nơi đóng quân có vẻ vô cùng bền chắc. Rõ ràng đây không phải là nơi đóng quân được dựng trong lúc vội vàng, mà đã hao tốn thời gian rất dài cẩn thận dựng lên. Trong lều chính giữa nơi đóng quân lúc này lại có hai quan quân đang thấp giọng cãi vã.
– Đại nhân, tại sao không cố gắng chạy tới Hoàng Sa Thành càng nhanh càng tốt. Cái này chính là lệnh động viên chiến tranh. Nếu đến muộn một ngày sẽ có một ngày biến số!
Một gia hỏa rõ ràng cho thấy là quan quân cấp thấp đang hỏi vị quan truyền lệnh ngồi ở trong lều chính. Rõ ràng, hắn thực sự không hiểu tại sao dọc đường đi bọn họ vội vàng chạy tới. Nhưng thời điểm sắp đến chỗ cần đến, lại đột nhiên chậm lại:
– Nếu như trì hoãn quân lệnh, chúng ta làm sao chịu trách nhiệm nổi?
– Ngươi thì biết cái gì?
Quan truyền lệnh bất mãn liếc mắt nhìn quan quân kia một cái. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu người kia ngồi xuống:
– Chúng ta đưa lệnh điều động đến, chỉ cần đến trước kì hạn ghi trên mệnh lệnh, vậy những việc khác không liên quan đến chúng ta.
Nhưng mệnh lệnh là bảo Tử tước đại nhân Antonio trong vòng mười ngày chạy tới quân doanh tiền tuyến. Nếu như không sớm đưa qua một chút, bọn họ căn bản không thể nào tới đúng hạn được.
Tiểu quan quân đương nhiên biết quân doanh tiền tuyến ở vị trí nào. Hắn vẫn còn có chút lo lắng nói:
– Đại nhân, đây là chiến tranh! Nếu đến muộn, đó chính là cãi lại quân lệnh, sẽ phải rơi đầu.
– Cho dù rơi đầu, cũng không phải là đầu ta hay đầu ngươi.
Quan truyền lệnh thoáng mỉm cười. Trong ánh mắt hắn dường như có một tia âm lãnh. Hắn nhìn tiểu quan quân, rất nghiêm túc dặn dò:
– Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là đủ rồi! Trên đường chúng ta đi tới đây, hoàn toàn không hề chậm trễ, biết không?”
Tiểu quan quân không phải là người ngu, bằng không hắn đã không trở thành quan liên lạc truyền tống quân lệnh. Bỗng nhiên tỉnh ngộ bán tín bán nghi kêu lên một tiếng, gật đầu:
– Đại nhân, ta hiểu.
Sau khi gật đầu, hình như hắn lại nghĩ tới điều gì. Hắn có chút lo lắng hỏi:
– Nhưng đại nhân, Tử tước đại nhân Antonio, hiện tại lại là gia hỏa có tiền có thế. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và hầu tước đại nhân vô cùng tâm đầu ý hợp. Nếu như hắn nổi giận tại chỗ thì làm sao bây giờ? Nếu như sau đó hầu tước đại nhân muốn tìm chúng ta tính sổ thì phải làm thế nào?
– Chúng ta là người của Nhị điện hạ. Đây chính là chuyện Nhị điện hạ giao cho chúng ta. Cho dù hầu tước đại nhân, không phải cứ muốn động là có thể động. Hắn cũng phải cân nhắc một chút xem hậu quả đụng đến chúng ta sẽ thế nào.
Quan truyền lệnh đắc ý một chút:
– Sau này Nhị điện hạ có khả năng nhất trở thành bệ hạ Đại Công. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Lần này, tiểu quan quân không còn gì lo lắng nữa. Hắn cười híp mắt đón nhận sự thực sẽ tốn hơn một nửa ngày ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời, cũng để thân binh của mình đi lấy một bình lớn rượu tới, cùng quan truyền lệnh chậm rãi uống rượu.
Rượu ngon còn chưa hưởng thụ được một nửa, bọn họ chợt nghe được những tiếng vó ngựa rồn rập nghe như tiếng sấm nhanh chóng tiếp cận. Sau đó bên ngoài nơi đóng quân chợt trở nên huyên náo. Ngay sau đó, bọn họ chợt nghe được từng tiếng kêu thảm thiết. Bên ngoài thậm chí còn thấy ánh lửa lập lòe.
– Chuyện gì xảy ra? Ai gan to như vậy?
Quan truyền lệnh kinh ngạc giật nảy người, phẫn nộ đứng lên lớn tiếng quát lớn nói. Bàn rượu ngon trước mặt hắn bị hất đổ. Tuy nhiên vào lúc này hai người cũng không lo nổi nhiều chuyện như vậy. Hai người trực tiếp vọt tới cửa lều chính.
Bên ngoài là một mảnh hỗn độn. Trong đêm tối rốt cuộc cũng không thấy rõ lắm có bao nhiêu người. Hai quan quân chỉ nhìn thấy trong tầm nhìn của mình có vô số kỵ binh đang đấu đá lung tung. Tất cả những binh sĩ do bọn họ dẫn theo đã bị giết chết, không có một người nào sống sót.
– Chuyện gì thế này?
Trong nháy mắt, quan truyền lệnh đã không còn vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến vừa rồi. Hắn trực tiếp rút đầu vào trong lều vải, cả người run rẩy, nhỏ giọng hỏi tiểu quan quân bên cạnh.
– Có phải là đạo tặc không?
Tiểu quan quân vừa thấp giọng trả lời một câu, đã bị quan truyền lệnh nhanh chóng che miệng hắn lại. Quan truyền lệnh rất sợ giọng nói của hắn quá lớn, sẽ kinh động đến những đạo tặc cực kỳ hung ác bên ngoài. Vào lúc này, hai người giống như chim cút run rẩy, hận không thể tìm tới một góc tối cuộn mình lại, khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấy mới tốt.
Xuyên qua khe hở trước cửa lều chính, hai người kinh hồn bạt vía phát hiện, những kỵ binh này bắt đầu tụ tập lại, sau đó xếp thành đội ngũ. Cuối cùng bọn họ kinh ngạc nhìn thấy, bên ngoài có một chiếc xe ngựa sa hoa do bốn con ngựa kéo vững vàng yên tĩnh dừng lại ở trước cửa lều chính của bọn họ.
Sau đó, trong ánh mắt không thể tin được của hai người, một vị quý tộc tuổi trẻ cùng hai tiểu thị nữ mỹ lệ xinh đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi hầu hạ hai bên, chậm rãi đi từ trên xe ngựa xuống, tiến về phía lều chính.
Khuôn mặt hai tiểu thị nữ giống nhau như đúc, đã nói cho bọn họ biết rốt cuộc quý tộc tuổi trẻ này là ai. Ngoại trừ Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành, còn có ai dám dùng sinh đôi làm thị nữ?
Cho dù ở trong quân đội, có hầu tước đại nhân làm chỗ dựa, Mạnh Hàn có thể không cần suy nghĩ quá nhiều về áp lực của phía bệ hạ Đại Công.
– Xuất phát!
Không có quá nhiều lời nói hùng hồn, cũng không có các loại lời nói khích lệ, Mạnh Hàn chỉ ra lệnh một tiếng, đội thân vệ liền nhanh chóng xuất phát. Dù sao đi nữa đối với địa phương quý tộc mà nói, thành vệ quân trên căn bản đều vượt biên chế, chỉ có thể dẫn theo quân đội riêng với đầy đủ quyền hạn của mình để tham gia cuộc chiến tranh như vậy.
Cũng không biết cuộc chiến tranh này rốt cuộc có quy mô thế nào? Cấp mười vạn hay cấp trăm vạn? Tuy nhiên, Mạnh Hàn có thể tin chắc vào một điểm, với binh khí và áo giáp của Hoàng Sa Thành sắp tới sẽ phát ra hào quang rực rỡ trong chiến tranh.
Đồng thời, điều này cũng mang ý nghĩa Mạnh Hàn sau cuộc chiến tranh này sẽ nhận được những đơn đặt hàng vũ khí lớn, do đó có thể chuyển hình sang buôn bán súng đạn.
Trên đường đi thần tốc vượt qua mưa gió, Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ ngồi ở trong xe ngựa thiết giáp không hề có chút xóc nảy cũng không chịu quá nhiều khổ cực. Trôi nổi thuật được khắc trên toàn chiếc xe ngựa vẫn duy trì một độ cao cố định. Chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn yêu cầu về tốc độ.
Trải qua vài tháng sinh sống như đạo tặc, đội thân vệ đã không biểu hiện ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt lúc huấn luyện quân đội riêng ban đầu của Mạnh Hàn nữa, mà biến thành một tư thế nhìn như nhàn tản nhưng thực chất lại càng cẩn thận hơn. Bọn họ chính là những tinh anh có thể chiến đấu vào bất kỳ lúc nào. Hơn nữa loại biểu hiện này có thể hạ thấp sự cảnh giác của vài kẻ có lòng dạ khó lường, thành công ngụy trang mãnh hổ thành cừu non.
Cách Hoàng Sa Thành khoảng bốn, năm ngày đi đường, có một nơi đóng quân nho nhỏ. Tại nơi đóng quân này không có nhiều người, chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi người. Ngược lại nơi đóng quân có vẻ vô cùng bền chắc. Rõ ràng đây không phải là nơi đóng quân được dựng trong lúc vội vàng, mà đã hao tốn thời gian rất dài cẩn thận dựng lên. Trong lều chính giữa nơi đóng quân lúc này lại có hai quan quân đang thấp giọng cãi vã.
– Đại nhân, tại sao không cố gắng chạy tới Hoàng Sa Thành càng nhanh càng tốt. Cái này chính là lệnh động viên chiến tranh. Nếu đến muộn một ngày sẽ có một ngày biến số!
Một gia hỏa rõ ràng cho thấy là quan quân cấp thấp đang hỏi vị quan truyền lệnh ngồi ở trong lều chính. Rõ ràng, hắn thực sự không hiểu tại sao dọc đường đi bọn họ vội vàng chạy tới. Nhưng thời điểm sắp đến chỗ cần đến, lại đột nhiên chậm lại:
– Nếu như trì hoãn quân lệnh, chúng ta làm sao chịu trách nhiệm nổi?
– Ngươi thì biết cái gì?
Quan truyền lệnh bất mãn liếc mắt nhìn quan quân kia một cái. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu người kia ngồi xuống:
– Chúng ta đưa lệnh điều động đến, chỉ cần đến trước kì hạn ghi trên mệnh lệnh, vậy những việc khác không liên quan đến chúng ta.
Nhưng mệnh lệnh là bảo Tử tước đại nhân Antonio trong vòng mười ngày chạy tới quân doanh tiền tuyến. Nếu như không sớm đưa qua một chút, bọn họ căn bản không thể nào tới đúng hạn được.
Tiểu quan quân đương nhiên biết quân doanh tiền tuyến ở vị trí nào. Hắn vẫn còn có chút lo lắng nói:
– Đại nhân, đây là chiến tranh! Nếu đến muộn, đó chính là cãi lại quân lệnh, sẽ phải rơi đầu.
– Cho dù rơi đầu, cũng không phải là đầu ta hay đầu ngươi.
Quan truyền lệnh thoáng mỉm cười. Trong ánh mắt hắn dường như có một tia âm lãnh. Hắn nhìn tiểu quan quân, rất nghiêm túc dặn dò:
– Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là đủ rồi! Trên đường chúng ta đi tới đây, hoàn toàn không hề chậm trễ, biết không?”
Tiểu quan quân không phải là người ngu, bằng không hắn đã không trở thành quan liên lạc truyền tống quân lệnh. Bỗng nhiên tỉnh ngộ bán tín bán nghi kêu lên một tiếng, gật đầu:
– Đại nhân, ta hiểu.
Sau khi gật đầu, hình như hắn lại nghĩ tới điều gì. Hắn có chút lo lắng hỏi:
– Nhưng đại nhân, Tử tước đại nhân Antonio, hiện tại lại là gia hỏa có tiền có thế. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và hầu tước đại nhân vô cùng tâm đầu ý hợp. Nếu như hắn nổi giận tại chỗ thì làm sao bây giờ? Nếu như sau đó hầu tước đại nhân muốn tìm chúng ta tính sổ thì phải làm thế nào?
– Chúng ta là người của Nhị điện hạ. Đây chính là chuyện Nhị điện hạ giao cho chúng ta. Cho dù hầu tước đại nhân, không phải cứ muốn động là có thể động. Hắn cũng phải cân nhắc một chút xem hậu quả đụng đến chúng ta sẽ thế nào.
Quan truyền lệnh đắc ý một chút:
– Sau này Nhị điện hạ có khả năng nhất trở thành bệ hạ Đại Công. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Lần này, tiểu quan quân không còn gì lo lắng nữa. Hắn cười híp mắt đón nhận sự thực sẽ tốn hơn một nửa ngày ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời, cũng để thân binh của mình đi lấy một bình lớn rượu tới, cùng quan truyền lệnh chậm rãi uống rượu.
Rượu ngon còn chưa hưởng thụ được một nửa, bọn họ chợt nghe được những tiếng vó ngựa rồn rập nghe như tiếng sấm nhanh chóng tiếp cận. Sau đó bên ngoài nơi đóng quân chợt trở nên huyên náo. Ngay sau đó, bọn họ chợt nghe được từng tiếng kêu thảm thiết. Bên ngoài thậm chí còn thấy ánh lửa lập lòe.
– Chuyện gì xảy ra? Ai gan to như vậy?
Quan truyền lệnh kinh ngạc giật nảy người, phẫn nộ đứng lên lớn tiếng quát lớn nói. Bàn rượu ngon trước mặt hắn bị hất đổ. Tuy nhiên vào lúc này hai người cũng không lo nổi nhiều chuyện như vậy. Hai người trực tiếp vọt tới cửa lều chính.
Bên ngoài là một mảnh hỗn độn. Trong đêm tối rốt cuộc cũng không thấy rõ lắm có bao nhiêu người. Hai quan quân chỉ nhìn thấy trong tầm nhìn của mình có vô số kỵ binh đang đấu đá lung tung. Tất cả những binh sĩ do bọn họ dẫn theo đã bị giết chết, không có một người nào sống sót.
– Chuyện gì thế này?
Trong nháy mắt, quan truyền lệnh đã không còn vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến vừa rồi. Hắn trực tiếp rút đầu vào trong lều vải, cả người run rẩy, nhỏ giọng hỏi tiểu quan quân bên cạnh.
– Có phải là đạo tặc không?
Tiểu quan quân vừa thấp giọng trả lời một câu, đã bị quan truyền lệnh nhanh chóng che miệng hắn lại. Quan truyền lệnh rất sợ giọng nói của hắn quá lớn, sẽ kinh động đến những đạo tặc cực kỳ hung ác bên ngoài. Vào lúc này, hai người giống như chim cút run rẩy, hận không thể tìm tới một góc tối cuộn mình lại, khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấy mới tốt.
Xuyên qua khe hở trước cửa lều chính, hai người kinh hồn bạt vía phát hiện, những kỵ binh này bắt đầu tụ tập lại, sau đó xếp thành đội ngũ. Cuối cùng bọn họ kinh ngạc nhìn thấy, bên ngoài có một chiếc xe ngựa sa hoa do bốn con ngựa kéo vững vàng yên tĩnh dừng lại ở trước cửa lều chính của bọn họ.
Sau đó, trong ánh mắt không thể tin được của hai người, một vị quý tộc tuổi trẻ cùng hai tiểu thị nữ mỹ lệ xinh đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi hầu hạ hai bên, chậm rãi đi từ trên xe ngựa xuống, tiến về phía lều chính.
Khuôn mặt hai tiểu thị nữ giống nhau như đúc, đã nói cho bọn họ biết rốt cuộc quý tộc tuổi trẻ này là ai. Ngoại trừ Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành, còn có ai dám dùng sinh đôi làm thị nữ?