Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 46: Tranh Luận Về Tiền Lương (1)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Không ai dám quấy rầy lãnh chúa đại nhân. Cho dù lãnh chúa bị phân tới đây, nhất định là một kẻ xui xẻo không có hậu trường. Nhưng nếu hắn có thể làm ra vật phẩm ma pháp phòng ngự được nguyền rủa của cặp sinh đôi, như vậy biểu thị hắn sẽ có một chút ma pháp, có chút quan hệ với ma pháp sư. Thế giới này, ma pháp sư chính là nhân vật tôn quý. Không có ai dại tới mức đi mạo hiểm đắc tội với ma pháp sư mà tìm phiềm phức cho lãnh chúa.

Mạnh Hàn đánh giá thấp lực hấp dẫn cực lớn của bảo tàng vương triều Lưu Kim đối với những người ở thế giới này.

Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, những người lui tới Hoàng Sa Trấn đã vượt qua hơn vạn người. Bình quân mỗi ngày, số người ở lại trong trấn là khoảng bảy trăm, tám trăm người.

Số lượng người qua lại lớn như vậy, quả thực là chuyện trước nay chưa từng có. Điều này cũng liên quan đến việc những quán trọ mà Mạnh Hàn xây dựng thuận lợi tập trung đưa vào hoạt động. Chỉ riêng người phục vụ cho quán trọ đã lên tới hơn trăm người.

Dù sao đi nữa cũng có người nhìn thấy người ở sát bên cạnh Mạnh Hàn trên mặt đều có Lục Mang Tinh. Sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, phát hiện là ma pháp trận có thể phong ấn lực nguyền rủa của cặp sinh đôi, sau đó lại có rất nhiều người đều yêu cầu được vẽ trên người một ma pháp trận như vậy. Không biết là do ai ra đưa ra đề nghị trước tiên, nhưng sau đó bọn họ nguyện ý mỗi người giao cho lãnh chúa đại nhân nơi này mười đồng tệ để làm thuế vào thành.

Ngay cả người bên cạnh lãnh chúa đại nhân đều dùng cái này, khẳng định là hữu dụng. So với bỏ ra chi phí mười đồng tệ, mọi người càng coi trọng tác dụng bảo hiểm đối với cặp song sinh hơn. Tất cả đều hưởng ứng. Tuy nhiên, lãnh chúa đại nhân đồng ý, đồng thời nhưng cũng nhắc nhở mọi người, những ma pháp trận này, gặp máu của chủ nhân thì vô hiệu, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến vật phẩm ma pháp kia. Nói cách khác, nếu như có người tổn thương cặp sinh đôi trong trấn, như vậy hắn nhất định sẽ bị nguyền rủa quấn quanh người.

Đây là chủ ý của Mạnh Hàn nhằm bảo đảm an toàn cho mọi người trong trấn nên cố ý nghĩ ra. Trong lúc lơ đãng, điều này đã trở thành một quy tắc thông dụng ở nơi bị nguyền rủa. Đây cũng là điều khiến hắn bất ngờ.

– Đại nhân, trên chợ đã có nồi lẩu.

Đây là lần cuối cùng Elyse đến chợ đưa quyển sách mặt phẳng chiếu. Sau khi vật phẩm ma pháp được tiêu thụ, Mạnh Hàn đã đặc biệt mở một phòng tại Hoàng Sa Trấn chuyên bán những vật phẩm ma pháp này. Nếu đều là vật phẩm ma pháp, cho nên sau này quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cũng sẽ được kinh doanh tại đây.

Người hầu do ma pháp sư Wright lưu lại cũng sẽ ở trong nơi nguyền rủa, mỗi ngày chịu trách nhiệm mua lại quyển sách mặt phẳng chiếu do Mạnh Hàn đưa ra.

Nồi lẩu xuất hiện ở bên ngoài cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Muốn mô phỏng theo thực sự không khó, sớm muộn sẽ có người làm giả.

Điều này đã nằm trong dự đoán của Mạnh Hàn. Hiện tại Hoàng Sa Trấn đã biến thành một cái chợ nhỏ có người lui tới. Mục tiêu của Mạnh Hàn đã được thực hiện từ lâu, căn bản không để ý tới chút tổn thất nho nhỏ này.

– Grace, Elyse, chúng ta cùng thương lượng một chút về vấn đề tiền lương cho các công việc trong trấn sau này

Mạnh Hàn đã bắt đầu tìm cách quy hoạch phát triển sau này.

– Đại nhân!

Nghe thấy Mạnh Hàn đại lãnh chúa nói như vậy, Grace và Elyse đều giật mình. Grace sốt ruột thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Elyse đã kêu lên.

– Sao vậy?

Nhìn thấy thần sắc của hai nữ quản gia như vậy, Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó hiểu. Lời mình vừa nói có chỗ nào khác người sao?

– Đại nhân, làm việc cho đại nhân là chuyện mọi người nên làm. Ngài không cần đưa tiền lương.

Grace vội vàng hung hăng liếc mắt nhìn tỷ tỷ Elyse có chút thất thố một cái, sau đó quay sang giải thích cho Mạnh Hàn hiểu.

– Không đưa tiền lương sao?

Nghe thấy Grace chính miệng nói ra lời này giống như theo lý thường phải làm, Mạnh Hàn không nhịn được bắt đầu kinh ngạc. Làm một thanh niên trưởng thành trong xã hội văn minh tốt đẹp, chưa từng nghe nói qua chuyện làm mà không nhận lương như vậy.

Tuy rằng trước đó tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, hơn nữa thu nhập cũng ít, Mạnh Hàn chưa kịp nói ra chuyện này, nhưng không có nghĩa là Mạnh Hàn chính là nhà tư bản lòng dạ đen tối, ngay cả tiền lương đều không giao cho người làm việc.

– Đương nhiên, đại nhân. Lãnh chúa có quyền để dân chúng của mình lao động phục dịch mình, dùng để bù đắp cho tiền thuế thu.

Tuy rằng trên phương diện kiếm tiền Grace không lợi hại bằng Mạnh Hàn, nhưng về phương diện lễ nghi quý tộc hoặc là quy củ lại mạnh hơn kẻ gà mờ như Mạnh Hàn gấp vài lần:

– Đại nhân chưa từng thu thuế, hơn nữa cho chúng ta ăn, cho chúng ta ở. Nếu như nhận tiền lương từ ngài, bất kỳ ai cũng không có cách nào an tâm.

– Đúng vậy, đại nhân!

Elyse đứng ở bên cạnh bị muội muội trừng mắt một cái, liền biết vừa nãy mình kinh ngạc kêu lên thành tiếng như vậy là vô cùng thất lễ. Nàng vội vàng xoay chuyển tình thế bất lợi này. Thật may lãnh chúa đại nhân không trách tội. Nàng quen với lãnh chúa đại nhân trong suốt thời gian lâu như vậy, thiếu chút nữa đã quên mất tôn ti trên dưới.

Mạnh Hàn lại không có ý thức được Elyse sợ hãi kêu lên như vậy có gì không phù hợp với biểu hiện của một thục nữ. Ngược lại hắm cảm thấy hết sức kỳ quái trước quy củ của nơi này:

– Grace, nói cho ta biết, lãnh chúa như ta rốt cuộc còn có quyền hạn gì? Trước đây ta cái gì cũng không biết.

Mạnh Hàn cố gắng hết sức khiến giọng điệu của mình có thể ôn hòa một chút. Hắn đã nhìn thấy thái độ cung kính của Grace và Elyse, hắn cũng không muốn trở nên nghiêm túc như vậy.

– Đại nhân, ngài có thể tự do trưng thu thuế trong lãnh địa của ngài, chỉ cần không khiến dân chúng không xảy ra biến động gì, tùy tiện ngài trưng thu thuế thế nào cũng được.

Grace thận trọng nhìn lãnh chúa đại nhân một chút, giống như vô cùng hoảng sợ hắn biết mình có thể trưng thu thuế, sau đó sẽ lập tức bắt đầu sưu cao thuế nặng, khiến cuộc sống ở nơi này vừa có chút chuyển biến tốt, mọi người cũng vừa mới vừa thấy được chút hi vọng, sẽ phải trở lại cuộc sống trước kia. Bất kỳ ai cũng không muốn lại cuộc sống đó nữa.

Trước đây đại nhân chưa từng nói qua những chuyện này, Grace vốn tưởng rằng lãnh chúa đại quyền lực mà nhân biết hắn được hưởng, nhưng hắn lại nhân từ không có sử dụng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng nhìn thấy chính là một vô lãnh chúa cùng ôn hòa. Nhưng hiện tại nàng mới biết được, lãnh chúa đại nhân không trưng thu thuế là bởi vì trước đây hắn không biết lãnh chúa có thể làm như vậy.

Đó là một phát hiện đáng sợ. Chí ít Grace cho là như vậy. Tâm lý của nàng biến hóa, dường như cũng mơ hồ ảnh hưởng đến Elyse. Hiện tại hai người ngay cả nói chuyện cũng có chút nơm nớp lo sợ. Sau khi Mạnh Hàn biết được những quyền lực này, ai biết được hắn có biểu hiện gì đó quá đáng hay không?

Không ai dám quấy rầy lãnh chúa đại nhân. Cho dù lãnh chúa bị phân tới đây, nhất định là một kẻ xui xẻo không có hậu trường. Nhưng nếu hắn có thể làm ra vật phẩm ma pháp phòng ngự được nguyền rủa của cặp sinh đôi, như vậy biểu thị hắn sẽ có một chút ma pháp, có chút quan hệ với ma pháp sư. Thế giới này, ma pháp sư chính là nhân vật tôn quý. Không có ai dại tới mức đi mạo hiểm đắc tội với ma pháp sư mà tìm phiềm phức cho lãnh chúa.

Mạnh Hàn đánh giá thấp lực hấp dẫn cực lớn của bảo tàng vương triều Lưu Kim đối với những người ở thế giới này.

Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, những người lui tới Hoàng Sa Trấn đã vượt qua hơn vạn người. Bình quân mỗi ngày, số người ở lại trong trấn là khoảng bảy trăm, tám trăm người.

Số lượng người qua lại lớn như vậy, quả thực là chuyện trước nay chưa từng có. Điều này cũng liên quan đến việc những quán trọ mà Mạnh Hàn xây dựng thuận lợi tập trung đưa vào hoạt động. Chỉ riêng người phục vụ cho quán trọ đã lên tới hơn trăm người.

Dù sao đi nữa cũng có người nhìn thấy người ở sát bên cạnh Mạnh Hàn trên mặt đều có Lục Mang Tinh. Sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, phát hiện là ma pháp trận có thể phong ấn lực nguyền rủa của cặp sinh đôi, sau đó lại có rất nhiều người đều yêu cầu được vẽ trên người một ma pháp trận như vậy. Không biết là do ai ra đưa ra đề nghị trước tiên, nhưng sau đó bọn họ nguyện ý mỗi người giao cho lãnh chúa đại nhân nơi này mười đồng tệ để làm thuế vào thành.

Ngay cả người bên cạnh lãnh chúa đại nhân đều dùng cái này, khẳng định là hữu dụng. So với bỏ ra chi phí mười đồng tệ, mọi người càng coi trọng tác dụng bảo hiểm đối với cặp song sinh hơn. Tất cả đều hưởng ứng. Tuy nhiên, lãnh chúa đại nhân đồng ý, đồng thời nhưng cũng nhắc nhở mọi người, những ma pháp trận này, gặp máu của chủ nhân thì vô hiệu, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến vật phẩm ma pháp kia. Nói cách khác, nếu như có người tổn thương cặp sinh đôi trong trấn, như vậy hắn nhất định sẽ bị nguyền rủa quấn quanh người.

Đây là chủ ý của Mạnh Hàn nhằm bảo đảm an toàn cho mọi người trong trấn nên cố ý nghĩ ra. Trong lúc lơ đãng, điều này đã trở thành một quy tắc thông dụng ở nơi bị nguyền rủa. Đây cũng là điều khiến hắn bất ngờ.

– Đại nhân, trên chợ đã có nồi lẩu.

Đây là lần cuối cùng Elyse đến chợ đưa quyển sách mặt phẳng chiếu. Sau khi vật phẩm ma pháp được tiêu thụ, Mạnh Hàn đã đặc biệt mở một phòng tại Hoàng Sa Trấn chuyên bán những vật phẩm ma pháp này. Nếu đều là vật phẩm ma pháp, cho nên sau này quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cũng sẽ được kinh doanh tại đây.

Người hầu do ma pháp sư Wright lưu lại cũng sẽ ở trong nơi nguyền rủa, mỗi ngày chịu trách nhiệm mua lại quyển sách mặt phẳng chiếu do Mạnh Hàn đưa ra.

Nồi lẩu xuất hiện ở bên ngoài cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Muốn mô phỏng theo thực sự không khó, sớm muộn sẽ có người làm giả.

Điều này đã nằm trong dự đoán của Mạnh Hàn. Hiện tại Hoàng Sa Trấn đã biến thành một cái chợ nhỏ có người lui tới. Mục tiêu của Mạnh Hàn đã được thực hiện từ lâu, căn bản không để ý tới chút tổn thất nho nhỏ này.

– Grace, Elyse, chúng ta cùng thương lượng một chút về vấn đề tiền lương cho các công việc trong trấn sau này

Mạnh Hàn đã bắt đầu tìm cách quy hoạch phát triển sau này.

– Đại nhân!

Nghe thấy Mạnh Hàn đại lãnh chúa nói như vậy, Grace và Elyse đều giật mình. Grace sốt ruột thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Elyse đã kêu lên.

– Sao vậy?

Nhìn thấy thần sắc của hai nữ quản gia như vậy, Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó hiểu. Lời mình vừa nói có chỗ nào khác người sao?

– Đại nhân, làm việc cho đại nhân là chuyện mọi người nên làm. Ngài không cần đưa tiền lương.

Grace vội vàng hung hăng liếc mắt nhìn tỷ tỷ Elyse có chút thất thố một cái, sau đó quay sang giải thích cho Mạnh Hàn hiểu.

– Không đưa tiền lương sao?

Nghe thấy Grace chính miệng nói ra lời này giống như theo lý thường phải làm, Mạnh Hàn không nhịn được bắt đầu kinh ngạc. Làm một thanh niên trưởng thành trong xã hội văn minh tốt đẹp, chưa từng nghe nói qua chuyện làm mà không nhận lương như vậy.

Tuy rằng trước đó tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, hơn nữa thu nhập cũng ít, Mạnh Hàn chưa kịp nói ra chuyện này, nhưng không có nghĩa là Mạnh Hàn chính là nhà tư bản lòng dạ đen tối, ngay cả tiền lương đều không giao cho người làm việc.

– Đương nhiên, đại nhân. Lãnh chúa có quyền để dân chúng của mình lao động phục dịch mình, dùng để bù đắp cho tiền thuế thu.

Tuy rằng trên phương diện kiếm tiền Grace không lợi hại bằng Mạnh Hàn, nhưng về phương diện lễ nghi quý tộc hoặc là quy củ lại mạnh hơn kẻ gà mờ như Mạnh Hàn gấp vài lần:

– Đại nhân chưa từng thu thuế, hơn nữa cho chúng ta ăn, cho chúng ta ở. Nếu như nhận tiền lương từ ngài, bất kỳ ai cũng không có cách nào an tâm.

– Đúng vậy, đại nhân!

Elyse đứng ở bên cạnh bị muội muội trừng mắt một cái, liền biết vừa nãy mình kinh ngạc kêu lên thành tiếng như vậy là vô cùng thất lễ. Nàng vội vàng xoay chuyển tình thế bất lợi này. Thật may lãnh chúa đại nhân không trách tội. Nàng quen với lãnh chúa đại nhân trong suốt thời gian lâu như vậy, thiếu chút nữa đã quên mất tôn ti trên dưới.

Mạnh Hàn lại không có ý thức được Elyse sợ hãi kêu lên như vậy có gì không phù hợp với biểu hiện của một thục nữ. Ngược lại hắm cảm thấy hết sức kỳ quái trước quy củ của nơi này:

– Grace, nói cho ta biết, lãnh chúa như ta rốt cuộc còn có quyền hạn gì? Trước đây ta cái gì cũng không biết.

Mạnh Hàn cố gắng hết sức khiến giọng điệu của mình có thể ôn hòa một chút. Hắn đã nhìn thấy thái độ cung kính của Grace và Elyse, hắn cũng không muốn trở nên nghiêm túc như vậy.

– Đại nhân, ngài có thể tự do trưng thu thuế trong lãnh địa của ngài, chỉ cần không khiến dân chúng không xảy ra biến động gì, tùy tiện ngài trưng thu thuế thế nào cũng được.

Grace thận trọng nhìn lãnh chúa đại nhân một chút, giống như vô cùng hoảng sợ hắn biết mình có thể trưng thu thuế, sau đó sẽ lập tức bắt đầu sưu cao thuế nặng, khiến cuộc sống ở nơi này vừa có chút chuyển biến tốt, mọi người cũng vừa mới vừa thấy được chút hi vọng, sẽ phải trở lại cuộc sống trước kia. Bất kỳ ai cũng không muốn lại cuộc sống đó nữa.

Trước đây đại nhân chưa từng nói qua những chuyện này, Grace vốn tưởng rằng lãnh chúa đại quyền lực mà nhân biết hắn được hưởng, nhưng hắn lại nhân từ không có sử dụng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng nhìn thấy chính là một vô lãnh chúa cùng ôn hòa. Nhưng hiện tại nàng mới biết được, lãnh chúa đại nhân không trưng thu thuế là bởi vì trước đây hắn không biết lãnh chúa có thể làm như vậy.

Đó là một phát hiện đáng sợ. Chí ít Grace cho là như vậy. Tâm lý của nàng biến hóa, dường như cũng mơ hồ ảnh hưởng đến Elyse. Hiện tại hai người ngay cả nói chuyện cũng có chút nơm nớp lo sợ. Sau khi Mạnh Hàn biết được những quyền lực này, ai biết được hắn có biểu hiện gì đó quá đáng hay không?

Chọn tập
Bình luận
× sticky