Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng nói với Grace:
– Nàng lựa chọn lập tức dừng lại ăn uống thỏa thuê một trận, hay lựa chọn tiếp tục chạy hơn một ngày, đến cái chợ bên kia để thanh thản ổn định hưởng thụ?
– Ừm!
Grace thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc. Một lát sau, nàng đưa ra cho Mạnh Hàn một đáp án khiến hắn dở khóc dở cười:
– Ta không biết.
– Đương nhiên, nàng đương nhiên không biết. Nàng vừa không có kinh nghiệm lặn lội đường xa ở trong sa mạc.
Mạnh Hàn nói xong câu này, trong lòng thầm bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta cũng không có”.
Tuy nhiên, lời này cũng không thể để Grace nghe thấy. Hắn chỉ dùng giọng điệu khẳng định chắc chắn nói cho nàng biết:
– Nói cho nàng biết, nếu như là ta, ta sẽ dừng lại, chết no chết đuối, cũng tốt hơn so với chết đói chết khát!
Thời điểm thấy Grace vẫn tỏ ra không hiểu chút nào, Mạnh Hàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn vỗ đùi nói:
– Thôi, quên mất một việc.
– Chuyện gì, đại nhân?
Mạnh Hàn nói vậy khiến bốn nàng trở nên gấp gáp.
– Hiện tại có người tới nơi này, Grace, còn cả hai người các nàng nữa. Gương mặt xinh đẹp của các nàng chỉ có ta mới có thể thưởng thức. Ta phải vẽ ma pháp trận lên trên mặt các nàng, tránh không cho những tên khốn kiếp kia nhìn thấy!
Mặc dù là giọng điệu nói đùa, nhưng Mạnh Hàn lại lập tức bắt đầu vẽ Lục Mang Tinh trện lên trên mặt cho ba nàng.
Grace do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn đứng sau Demi và Diana, để Mạnh Hàn vẽ từng ký hiệu kỳ quái cho các nàng.
– Nếu như có người tới hỏi, cứ nói các nàng là người bên cạnh lãnh chúa đại nhân, sợ nguyền rủa làm tổn thương đến lãnh chúa đại nhân, cho nên cố ý hạ phong ấn ở trên người.
Mạnh Hàn nhìn bốn nàng sau khi được vẽ xong giống như có gai trên mặt, liền cười ha ha.
Demi và Diana còn không biết khái niệm về xấu đẹp, nhìn nhau, dáng vẻ xem ra vô cùng hài lòng. Hình như trên mặt có trò để chơi vậy.
Trong lòng Grace và Elyse lại hiểu rõ, biết được lãnh chúa đại nhân làm vậy chính là quan tâm bảo vệ đối với mình. Tuy nhiên, hai người chỉ nhìn nhau, nhận được sự ấm áp trong mắt của đối phương nhưng không hề nói ra lời.
Liên tục mười mấy ngày, mỗi ngày đều có người đi qua. Ban đầu còn có mấy người đi. Sau đó quả thực chính là từng đội người tiến vào sa mạc. Trong đó còn có những đội có một, hai người mặc trang phục ma pháp sư. Có người sau khi mua vật phẩm trang sức ma pháp còn cố ý hỏi thăm cư dân ở nơi này nhặt được kim tệ kia ở chỗ nào. Cũng may Mạnh Hàn đã sớm an bài xuống. Mọi người đều trả lời rất nhất trí, không khiến cho bất kỳ người nào nghi ngờ.
Xem ra, bảo tàng của vương triều Lưu Kim thật sự là hấp dẫn người.
– Bao nhiêu người đi vào?
Tất nhiên Mạnh Hàn quan tâm tới những người này. Người đi vào nếu như có thể đi ra, trên căn bản đều là khách hàng tiềm năng sẽ chi tiêu tại nơi này. Cho dù không mấy thích những người này, nhưng đối với kim tệ trên người bọn họ Mạnh Hàn lại không cảm thấy chán ghét chút nào.
– Có hơn hai trăm người.
Elyse đi một chuyến tới chợ mới vừa trở về, chỉ biết một con số đại khái. Nàng nhanh chóng trả lời:
– Con số cụ thể thế nào cũng không rõ ràng lắm.
– Nha đầu ngốc, đi hỏi xem đã bán được bao nhiêu cái Lục Mang Tinh chẳng phải sẽ biết sao?
Mạnh Hàn nhẹ nhàng gõ một cái vào trên đầu của Elyse, bảo nàng đi tìm hiểu tình hình.
Rất nhanh, con số chính xác đã được đưa ra:
– 264 cái, đại nhân.
– Được. Đã mười mấy ngày, hẳn có người sắp trở về.
Mạnh Hàn nhìn thấy những người này tiến vào sa mạc, trên người mang theo bọc hành lý. Lấy khả năng chịu đựng của người bình thường tăng lên gấp ba, tính toán ra những người kia đại khái có thể ở lại trong sa mạc khoảng mười ngày. Những lính đánh thuê này, đặc biệt là đám người ban đầu dám một mình tiến vào sa mạc, không thể xem là không quan trọng.
Dường như mọi chuyện đều chứng minh suy luận của Mạnh Hàn. Phía xa trong sa mạc đã xuất hiện một điểm đen nhỏ. Từ từ, điểm đen nhỏ càng lúc càng lớn, biến thành một bóng người lảo đảo tiến về phía bên này.
– Nước, nước, ta muốn nước!
Sớm đã có người tới nghênh đón, đỡ người lính đánh thuê với vẻ mặt phong trần tới một chỗ ngồi. Người lính đánh thuê dường như đã không nói gì khác, vừa mở miệng cũng chỉ là muốn nước.
Trải qua quy luật khống chế sủng vật đám mây của Mạnh Hàn cho mưa xuống, Hoàng Sa Trấn nơi này đã không phải là nơi phải lấy nước bùn để uống như trước kia nữa. Mọi người đã có đủ nước để dùng để uống.
Một chén nước lớn được đưa đến trong tay của người kia. Người kia nâng hai tay lên, chỉ để ý đổ nước vào trong miệng, căn bản mặc kệ nước này có phải do cặp sinh đôi bị nguyền rủa đưa tới hay không. Dường như hắn đã từ lâu không còn để ý tới sự kinh khủng của cặp sinh đôi bị nguyền rủa nữa.
– Xem đi, ta đã nói gì nào? Gia hỏa đã mệt mỏi lại khát, bọn họ sẽ không quan tâm nơi này có phải là nơi bị nguyền rủa hay không.
Bản thân Mạnh Hàn và thị nữ quản gia đứng phía xa nhìn biểu hiện của người kia. Mạnh Hàn chỉ điểm cho các nàng:
– Cho dù bị nguyền rủa, cũng sẽ không lập tức chết ngay. Nhưng không ăn không uống lại có thể lập tức chết ngay. Lựa chọn này rất đơn giản.
Người lính đánh thuê sau khi uống nước xong, hồi phục một chút tinh thần. Lúc này hắn mới phát hiện nơi này là nơi nào. Tuy nhiên, nếu đã uống nước xong, vậy cũng không cần để ý ở thêm một lát ăn một chút gì đã.
Phản ứng của người lính đánh thuê dường như nhanh chóng đón nhận sự thực, lập tức hỏi cư dân đã đưa nước cho hắn uống:
– Có gì ăn hay không?
– Có.
Người cư dân kia trả lời. Rất nhanh, người lính đánh thuê đã an vị ở trước nồi lẩu song sinh. Nhìn nồi nước sôi sùng sục và những miếng thịt được cắt mỏng đặt ở bên trong mâm, người lính đánh thuê không khỏi cảm thấy nghi ngờ:
– Đây là ăn sao? Thứ này làm sao ăn được?
Sau khi được hướng dẫn đơn giản, người lính đánh thuê cảm thấy có chút khinh bỉ đối với cách ăn mới mẻ này. Nhưng hắn cũng không nhịn được tự nói với mình, ở nơi nông thôn như vậy có thể có đồ ăn gì tốt chứ? Ăn no cái bụng là được rồi.
Ôm suy nghĩ này , dựa theo phương pháp mà cư dân kia vừa làm mẫu, hắn nhúng miếng thịt ma thú mỏng bỏ vào trong nồi lẩu. Chờ tới khi thịt trắng ra, sau đó vớt lên nhúng vào nước chấm bên trong khay gỗ, tiếp đó đưa vào trong mồm.
Chỉ nhai một cái, con mắt của người lính đánh thuê kia nhất thời liền sáng lên. Tiếp theo biểu hiện của lính đánh thuê thực sự khiến lãnh chúa đại nhân và quản gia các thị nữ của hắn đứng ở phía xa quan sát thưởng thức một quỷ đói ăn như hùm như sói.
– Hắn mấy ngày không ăn gì sao?
Demi dùng tay ra hiệu, dường như đang cười nhạo người lính đánh thuê kia ăn căn bản không ngẩng đầu lên được. Nàng hồn nhiên quên mất thời điểm bản thân nàng lần đầu tiên ăn lẩu, dường như biểu hiện cũng không thể tốt hơn so lính đánh thuê kia là mấy. Chỉ có điều, tiểu nữ hài nghịch ngợm dùng tay ra hiệu, chỉ khiến mọi người nở nụ cười. Bất kỳ ai cũng sẽ không nhắc tới những chuyện trước kia của nàng.
Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng nói với Grace:
– Nàng lựa chọn lập tức dừng lại ăn uống thỏa thuê một trận, hay lựa chọn tiếp tục chạy hơn một ngày, đến cái chợ bên kia để thanh thản ổn định hưởng thụ?
– Ừm!
Grace thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc. Một lát sau, nàng đưa ra cho Mạnh Hàn một đáp án khiến hắn dở khóc dở cười:
– Ta không biết.
– Đương nhiên, nàng đương nhiên không biết. Nàng vừa không có kinh nghiệm lặn lội đường xa ở trong sa mạc.
Mạnh Hàn nói xong câu này, trong lòng thầm bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta cũng không có”.
Tuy nhiên, lời này cũng không thể để Grace nghe thấy. Hắn chỉ dùng giọng điệu khẳng định chắc chắn nói cho nàng biết:
– Nói cho nàng biết, nếu như là ta, ta sẽ dừng lại, chết no chết đuối, cũng tốt hơn so với chết đói chết khát!
Thời điểm thấy Grace vẫn tỏ ra không hiểu chút nào, Mạnh Hàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn vỗ đùi nói:
– Thôi, quên mất một việc.
– Chuyện gì, đại nhân?
Mạnh Hàn nói vậy khiến bốn nàng trở nên gấp gáp.
– Hiện tại có người tới nơi này, Grace, còn cả hai người các nàng nữa. Gương mặt xinh đẹp của các nàng chỉ có ta mới có thể thưởng thức. Ta phải vẽ ma pháp trận lên trên mặt các nàng, tránh không cho những tên khốn kiếp kia nhìn thấy!
Mặc dù là giọng điệu nói đùa, nhưng Mạnh Hàn lại lập tức bắt đầu vẽ Lục Mang Tinh trện lên trên mặt cho ba nàng.
Grace do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn đứng sau Demi và Diana, để Mạnh Hàn vẽ từng ký hiệu kỳ quái cho các nàng.
– Nếu như có người tới hỏi, cứ nói các nàng là người bên cạnh lãnh chúa đại nhân, sợ nguyền rủa làm tổn thương đến lãnh chúa đại nhân, cho nên cố ý hạ phong ấn ở trên người.
Mạnh Hàn nhìn bốn nàng sau khi được vẽ xong giống như có gai trên mặt, liền cười ha ha.
Demi và Diana còn không biết khái niệm về xấu đẹp, nhìn nhau, dáng vẻ xem ra vô cùng hài lòng. Hình như trên mặt có trò để chơi vậy.
Trong lòng Grace và Elyse lại hiểu rõ, biết được lãnh chúa đại nhân làm vậy chính là quan tâm bảo vệ đối với mình. Tuy nhiên, hai người chỉ nhìn nhau, nhận được sự ấm áp trong mắt của đối phương nhưng không hề nói ra lời.
Liên tục mười mấy ngày, mỗi ngày đều có người đi qua. Ban đầu còn có mấy người đi. Sau đó quả thực chính là từng đội người tiến vào sa mạc. Trong đó còn có những đội có một, hai người mặc trang phục ma pháp sư. Có người sau khi mua vật phẩm trang sức ma pháp còn cố ý hỏi thăm cư dân ở nơi này nhặt được kim tệ kia ở chỗ nào. Cũng may Mạnh Hàn đã sớm an bài xuống. Mọi người đều trả lời rất nhất trí, không khiến cho bất kỳ người nào nghi ngờ.
Xem ra, bảo tàng của vương triều Lưu Kim thật sự là hấp dẫn người.
– Bao nhiêu người đi vào?
Tất nhiên Mạnh Hàn quan tâm tới những người này. Người đi vào nếu như có thể đi ra, trên căn bản đều là khách hàng tiềm năng sẽ chi tiêu tại nơi này. Cho dù không mấy thích những người này, nhưng đối với kim tệ trên người bọn họ Mạnh Hàn lại không cảm thấy chán ghét chút nào.
– Có hơn hai trăm người.
Elyse đi một chuyến tới chợ mới vừa trở về, chỉ biết một con số đại khái. Nàng nhanh chóng trả lời:
– Con số cụ thể thế nào cũng không rõ ràng lắm.
– Nha đầu ngốc, đi hỏi xem đã bán được bao nhiêu cái Lục Mang Tinh chẳng phải sẽ biết sao?
Mạnh Hàn nhẹ nhàng gõ một cái vào trên đầu của Elyse, bảo nàng đi tìm hiểu tình hình.
Rất nhanh, con số chính xác đã được đưa ra:
– 264 cái, đại nhân.
– Được. Đã mười mấy ngày, hẳn có người sắp trở về.
Mạnh Hàn nhìn thấy những người này tiến vào sa mạc, trên người mang theo bọc hành lý. Lấy khả năng chịu đựng của người bình thường tăng lên gấp ba, tính toán ra những người kia đại khái có thể ở lại trong sa mạc khoảng mười ngày. Những lính đánh thuê này, đặc biệt là đám người ban đầu dám một mình tiến vào sa mạc, không thể xem là không quan trọng.
Dường như mọi chuyện đều chứng minh suy luận của Mạnh Hàn. Phía xa trong sa mạc đã xuất hiện một điểm đen nhỏ. Từ từ, điểm đen nhỏ càng lúc càng lớn, biến thành một bóng người lảo đảo tiến về phía bên này.
– Nước, nước, ta muốn nước!
Sớm đã có người tới nghênh đón, đỡ người lính đánh thuê với vẻ mặt phong trần tới một chỗ ngồi. Người lính đánh thuê dường như đã không nói gì khác, vừa mở miệng cũng chỉ là muốn nước.
Trải qua quy luật khống chế sủng vật đám mây của Mạnh Hàn cho mưa xuống, Hoàng Sa Trấn nơi này đã không phải là nơi phải lấy nước bùn để uống như trước kia nữa. Mọi người đã có đủ nước để dùng để uống.
Một chén nước lớn được đưa đến trong tay của người kia. Người kia nâng hai tay lên, chỉ để ý đổ nước vào trong miệng, căn bản mặc kệ nước này có phải do cặp sinh đôi bị nguyền rủa đưa tới hay không. Dường như hắn đã từ lâu không còn để ý tới sự kinh khủng của cặp sinh đôi bị nguyền rủa nữa.
– Xem đi, ta đã nói gì nào? Gia hỏa đã mệt mỏi lại khát, bọn họ sẽ không quan tâm nơi này có phải là nơi bị nguyền rủa hay không.
Bản thân Mạnh Hàn và thị nữ quản gia đứng phía xa nhìn biểu hiện của người kia. Mạnh Hàn chỉ điểm cho các nàng:
– Cho dù bị nguyền rủa, cũng sẽ không lập tức chết ngay. Nhưng không ăn không uống lại có thể lập tức chết ngay. Lựa chọn này rất đơn giản.
Người lính đánh thuê sau khi uống nước xong, hồi phục một chút tinh thần. Lúc này hắn mới phát hiện nơi này là nơi nào. Tuy nhiên, nếu đã uống nước xong, vậy cũng không cần để ý ở thêm một lát ăn một chút gì đã.
Phản ứng của người lính đánh thuê dường như nhanh chóng đón nhận sự thực, lập tức hỏi cư dân đã đưa nước cho hắn uống:
– Có gì ăn hay không?
– Có.
Người cư dân kia trả lời. Rất nhanh, người lính đánh thuê đã an vị ở trước nồi lẩu song sinh. Nhìn nồi nước sôi sùng sục và những miếng thịt được cắt mỏng đặt ở bên trong mâm, người lính đánh thuê không khỏi cảm thấy nghi ngờ:
– Đây là ăn sao? Thứ này làm sao ăn được?
Sau khi được hướng dẫn đơn giản, người lính đánh thuê cảm thấy có chút khinh bỉ đối với cách ăn mới mẻ này. Nhưng hắn cũng không nhịn được tự nói với mình, ở nơi nông thôn như vậy có thể có đồ ăn gì tốt chứ? Ăn no cái bụng là được rồi.
Ôm suy nghĩ này , dựa theo phương pháp mà cư dân kia vừa làm mẫu, hắn nhúng miếng thịt ma thú mỏng bỏ vào trong nồi lẩu. Chờ tới khi thịt trắng ra, sau đó vớt lên nhúng vào nước chấm bên trong khay gỗ, tiếp đó đưa vào trong mồm.
Chỉ nhai một cái, con mắt của người lính đánh thuê kia nhất thời liền sáng lên. Tiếp theo biểu hiện của lính đánh thuê thực sự khiến lãnh chúa đại nhân và quản gia các thị nữ của hắn đứng ở phía xa quan sát thưởng thức một quỷ đói ăn như hùm như sói.
– Hắn mấy ngày không ăn gì sao?
Demi dùng tay ra hiệu, dường như đang cười nhạo người lính đánh thuê kia ăn căn bản không ngẩng đầu lên được. Nàng hồn nhiên quên mất thời điểm bản thân nàng lần đầu tiên ăn lẩu, dường như biểu hiện cũng không thể tốt hơn so lính đánh thuê kia là mấy. Chỉ có điều, tiểu nữ hài nghịch ngợm dùng tay ra hiệu, chỉ khiến mọi người nở nụ cười. Bất kỳ ai cũng sẽ không nhắc tới những chuyện trước kia của nàng.